MGPham
Tân Thủ
cắn giờ
Posts: 44
|
Post by MGPham on Jun 20, 2016 15:48:57 GMT 7
Nhân vật: Huỳnh HoặcThời gian: buổi sáng ngày 2/2 Địa điểm: Khu thương mại - quầy bán game Đúng thời gian hẹn, Huỳnh Hoặc rời khỏi nhà, đến trung tâm thương mại để nhận bản game đã đặt, tiện thể mua một bộ game nữa cho Tư Mộ. Con mèo lười kia chắc giờ vẫn đang nằm ngủ ở nhà, gọi dậy cũng chỉ mất công nên hắn tự thân vận động, đi trước cho đỡ rách việc lằng nhằng. Cầm đĩa game trên tay, hắn có vẻ khá hài lòng, liền xoay bước quay về
Huỳnh Hoặc
|
|
|
Post by sidaids on Jun 20, 2016 16:53:31 GMT 7
Nhân vật: KirakuraThời gian: Ngày 2 tháng 2 phát hành game Địa điểm: Khu thương mại - Quầy bán game Ngày phát hành game đã tới, Kirakura nghe ngóng và chờ đã một thời gian rồi. Thật ra với gia cảnh nhà cậu, giành game phiên bản giới hạn không khó, nhưng nsx của Orzu thì không nằm trong số đó, không phải nhà cậu muốn nhúng tay vào là được, phía những người cầm quyền game này nghe nói tính tình quái dị, ắt chả quan tâm gia cảnh khách hàng là con cháu của ai. Huống hồ, Kirakura cũng chả có hứng chơi trội, xếp hàng chờ mua game cũng là một trong những thú vui của game thủ. Kirakura ngáp một cái nhìn quanh, xung quanh quầy bán game đã đông mịt mùng dù họ vẫn chưa chính thức bày bán. Ngay khi tiếng loa thông báo bắt đầu bán 50 bản giới han phát lên, hàng loạt người lập tức bay tới, xung quanh quầy, những người đang nghỉ chân cũng lập tức đứng dậy nhào tới bàn, cảnh tượng hỗn loạn không gì tả nổi, đến mức dàn staff phải dời chồng game về phía sau để tránh bị đánh cắp, dù trước khi mua ai cũng phải khai báo thông tin xong mới được nhận hàng để kiểm soát người chơi sau khi mở server và tránh game bị thó bậy rồi. Một bước, hai bước, ba bước Không phải người đầu tiên, nhưng ít ra cũng lấy được bộ game thứ 4, tay dài chân dài thật là tiện lợi. Cũng không uổng công Kirakura cậu ngủ luôn tại khu thương mại từ hôm qua tới giờ.
Kirakura
|
|
bieR
Tân Thủ
Posts: 33
|
Post by bieR on Jun 20, 2016 17:10:36 GMT 7
Nhân vật: Lâm LâmThời gian: buổi sáng ngày 2/2 Địa điểm: Khu thương mại - quầy bán game Sau khi nghe mọi người bàn tán xôn xao về tựa game Orzu sắp ra, Lâm Lâm quyết định đi tới khu thương mại đến giành giật một bản, tuy cậu chỉ là một sinh viên nghèo nhưng đây là tất cả tiền giành giụm đi làm thêm mà cậu có được, mua xong bản game thì chắc cậu phải nhìn đói ăn mì gói qua ngày qua bữa...... Lâm Lâm cầm nhìn xem máy game mà lòng nôn nao: "Con mẹ nó, đã quá, my dream game aaaaaaaaaaaaa." Chen lấn xô đẩy xong xuôi cuối cùng cậu cũng tiếp cận được với chủ bán hàng: "Anh ơi, cho em một cái." Sau khi mua xong, cậu nhìn cái túi tiền rỗng của mình mà bùn 1s nhưng lập tức phấn khởi ngay vì sắp được chơi 1 trong những game bậc nhất thé giới. SAY OH YEAHHHHHH !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lâm Lâm
|
|
|
Post by Nigiri-chan on Jun 20, 2016 19:07:13 GMT 7
Nhân vật: KouThời gian: Buổi sáng ngày 2/2 Địa điểm: Khu thương mại - quầy bán game Trong mấy ngày qua game Orzu đã được rất nhiều người khác bàn tán xôn xao khắp nơi thậm chí là ở trường lớp mình. Cũng khá tò mò và hứng thú thế nên tan trường Kou đến khu thuong mại để mua game. Ai ngờ lúc tới đó là cả một biển người lúc nhúc ở ngay quầy bán game luôn. Kou khá do dự vì quá đông không dám đi vào nhưng phía sau lại thêm người kéo đến chen đẩy hẳn cả thằng bé vào cùng.
Kou
|
|
|
Post by Bi Shakalaka on Jun 20, 2016 19:55:05 GMT 7
Nhân vật: Véronique, WillThời gian: Ngày 2/2, 8h sáng Địa điểm: Khu thương mại - quầy bán game Nhờ đi siêu thị nhiều mà cô đã thành thục vị trí của các gian hàng, vừa có mặt là đua tới quầy bán game ngay. Đúng như thông tin từ đám người phiền nhiễu "không mời mà tới" tại quán cà phê đã cung cấp, game Orzu được phát hành vào ngày hôm nay. Và chỉ phát hành tổng cộng có 75 bản thôi sao?! Có phải giẫm đạp cũng không chịu thua! Chui qua đám đông, với thân hình nhỏ nhắn của cô, dù lo ngại bị đè bẹp nhưng len lỏi qua cũng khá tiện. "Xin thứ lỗi..Cho tôi qua cái nào..Nhường phụ nữ tí đi nào.." - Vừa chen chúc cô vừa luôn miệng nói. Sau 1 hồi vất vả vật vạ muốn ngộp thở, Véronique cũng hốt được đĩa game Orzu, điều này đã khiến tâm trạng cô tốt lên hẳn, mặc kệ bực dọc, ta đã có game rồi! Cô thanh toán rồi tung tăng rời quầy, tay ôm đĩa game vào người, mặt hớn hở, miệng cứ cười mỉm. Vì lo suy nghĩ vẩn vơ mà cô thiếu tập trung, đi đứng không nhìn đường mà va phải vào lưng 1 người đàn ông. Ôi chao, ai thế kia, sao mà dáng nhìn quen quá vậy, đứng hình vài ba giây, cô mới nhận ra.."Chết rồi! Giáo sư!! Thầy đang làm gì ở đây thế?? Không được để ổng biết là mình có chơi game!!" Cô vừa luống cuống tìm cách nhét nguyên combo game vào túi vừa quay lưng lén lút bỏ đi trước khi giáo sư quay lại, nhưng xui xẻo thay, hôm nay cô mang theo cái túi nhỏ quá.
Véronique Will
|
|
|
Post by pourpra on Jun 20, 2016 20:52:07 GMT 7
Nhân vật: LaetaThời gian: Ngày 2/2, buổi chiều Địa điểm: Khu thương mại - gần quầy bán game Laeta bước tới khu thương mại mà cậu vẫn thỉnh thoảng qua lại để mua đồ, đã lâu lắm rồi cậu chưa tới mấy nơi đông đúc, nếu không chịu ra ngoài để quang hợp chút ánh sáng và hít khí người không chừng cậu toi mất. Nhà Laeta không phải dạng quá khá giả đối với mức sống ở thành phố này nhưng cũng đủ tiêu xài, mặc dù hiện giờ cậu đang sống một mình và ít khi liên lạc với bố mẹ nhưng lâu lâu bọn họ vẫn có gửi thư hoặc gọi điện đế hỏi han tình hình của cậu. Sức khỏe của Laeta không tốt, không được phép vận động nhiều nên cậu thường ở trong nhà và không có nhiều bạn bè, những gì cậu trải qua thường ngày chỉ là ngồi trước màn hình máy tính làm giúp công ty của bố một vài đơn hàng để kiếm chút tiền tiêu vặt. Vừa hay đợt này bố cậu có làm cổ đông cho công ty phát hành của game thực tế ảo - Orzu, ông ấy đã gửi cho cậu một bản chơi thử vì có công sức đóng góp vào một phần nhỏ của game, kèm theo một bức thư . "Chơi đi con, mày đã yếu sinh lí thì chớ lại còn không có bạn bè, chơi game này mày có thể bay nhảy thoải mái." Cậu thở dài. Nghe nói hôm nay là ngày phát hành của cái game đó, Laeta toát mồ hôi khi nhìn thấy hàng trăm người chen lấn xếp hàng trước quán bán đĩa game, đồng thời hướng ánh mắt xuống bản game beta mà mình đang cầm trong tay, không ngờ cái game khỉ này nó lại hot đến như vậy.
Laeta
|
|
|
Post by TiTani on Jun 20, 2016 23:10:48 GMT 7
Nhân vật: DươngThời gian: Ngày 2/2, buổi sáng 8h Địa điểm: Khu thương mại Khi nghe được thông báo về game Orzu Dương đã chuẩn bị tinh thần hòa vào đám đông giành giật game rồi, nhưng thấy đông thế này cũng hơi lo một chút Không sao cả, cứ nhanh tay là được mà!
Dương
|
|
gany
Tân Thủ
Posts: 10
|
Post by gany on Jun 20, 2016 23:35:30 GMT 7
Nhân vật: Berlin, Mộc TràThời gian: Ngày 2/2, buổi sáng 8h Địa điểm: Khu thương mại - Quầy bán game - Vâng, như mọi lần lại tới trễ.... Dù đã biết trước sáng 7h hôm nay game sẽ chính thức được bày bán, số lượng có hạn nên việc chậm chân một chút thì cũng có nguy cơ tay không ra về, nhưng đúng là non sộng dễ đổi, bản tính khó dời, trễ vần hoàn trễ. "Tiêu rồi, kiểu này thi không kịp mất." Vừa chạy đi tìm kiếm vừa lẩm bẩm Một cảnh tượng kinh hoàng khi cậu vừa bước chân vào cổng. Lượng người mua quá kinh khủng, chèn ép, xô đẩy, không khác gì cảnh tượng zombie trong "The Walking Dead" cả.
Chỉ 50 bản, lẽ ra giờ này đã phải hết, nhưng do chen lấn xô đẩy đã khiến việc mua hàng bị trì trệ. Chính lúc này có lẻ là cơ hội cuối cùng, cậu nhanh chóng chen vào đám đông, nhưng lại bị đánh bật ra ngay. "Làm sao sức ép có thể kinh khủng như thế? Không được, trước đây mình đã gặp nhiều trường hợp thế này rồi, không thể nào lại không chen vào được!!" Cậu nghiến răng và tiếp tục bay vào Không biết là định mệnh hay do ông trời sắp đạt, cậu chuẩn bị lấy đà bay vào thì va phải ngay một cô gái. Vóc dáng quen thuộc, hình như cậu có quen người này.
Berlin Mộc Trà
|
|
|
Post by woof woof on Jun 21, 2016 0:05:57 GMT 7
Nhân vật : Alex / DươngThời gian: Ngày 2/2 , buổi sáng 8h Địa điểm: khu thương mại - quầy bán game List tương tác: 1 Alex mệt mỏi tiến tới trung tâm của khu thương mại , giửa hàng người đông đúc , tấp nập , cô mặc một áo thun dài tay cùng với chiếc quần dài hằng ngày , cả một bộ màu đen đầy u ám *Ngáp dài ~~~ . Lạy chúa , quả nhiên đuối ơi là đuối , cả buổi chiều thì xảy ra chuyện kì lạ ở quán net , rồi rượt bắt một cô gái kì lạ ngoài công viên , về nhà thì bị bọn bạn trên mạng spam bom thư rủ rê chơi một cái game mới tên Orzu...... *Viễn cảnh tối qua Alex đang nằm ngủ khá sớm do mệt mỏi , thì tiếng ping ping liên tục mail mới khiến cho Alex giựt mình tỉnh dậy...... *Được rồi , cái game mới này là cái gì mà bọn trẻ nó đua nhau xếp hàng kinh khủng thế kìa? - Alex đứng nhìn hàng người xếp hàng dài ngoằn trước cả quầy game , nó là một rừng người rồi chứ không phải xếp hàng ... nhìn thôi cũng thấy nản rồi *Nản quá đi .... - Alex đọc tiếp vài dòng preview game ghi đầy trên cái biển quảng cáo *Orzu một game nhập vai thực tế ảo mới.... "Không phải là mình chưa chơi mấy game dạng này , mình đã từng chơi qua vài game rồi , nên thấy nó cũng thường thôi" sau đó , dòng chữ kế tiếp *Orzu đề cao tinh thần đồng đội . Nói đến đây , Alex lặng người , nghĩ lại về ngày hôm qua , cô đã AFK bỏ mặc đồng đội trong game mà ngủ quên mất , thậm chí cô còn chả có tinh thần để lo tiếp cho cô bé bị ngất hôm qua mà thay đó bỏ cuộc giữa chừng........ Alex nghỉ "chắc game này không hợp cho mình đâu" Cô quay mặt bỏ đi trước hàng người dài kia , vô tình cô va phải vào một cậu bé mặc áo len Alex liền quay lại mặt cảm thấy hơi phiền toái , xong rồi hơi hơi cúi đầu như là một cách xin lỗi cho qua , xong rồi ngoảnh đầu quay đi đi một thồi , cô nhớ mang máng trong đầu "thằng nhóc đó , hình như mình đã gặp ở đâu rồi ?" *Không nghỉ ngợi gì cho mệt nữa , còn khá là sớm , chắc mình sẽ ghé qua trung tâm giải trí làm một vài game xèng khởi động cho ngày hôm nay vậy
Alex Dương
|
|
yuufreak
Thực tập sư
Xin đừng gọi công an
Posts: 65
|
Post by yuufreak on Jun 21, 2016 0:34:12 GMT 7
Nhân vật: Will || Edward | Kou | VéroniqueThời gian: Ngày 2/2 Địa điểm: Khu thương mại Chỗ list tương tác : 1, 2“Hai người thầy giáo ! Tận hai người ! Mà lại nhầm ngày ra game rồi đi lòng vòng cả buổi để mua toàn là quần áo…” – Edward tự facepalm và lầm bầm thêm vài lời nữa. “Nào nào, ít nhất hôm nay chúng ta đến đúng giờ còn gì haha-“ “…” “…” Hai cái thân to xác của hai người thầy giáo, bon chen, đứng chén lấn trong dòng người đang xô đẩy trước cánh cửa kính đáng đóng. Nếu ngày xưa ai đã có xem World War Z thì nó đây quý vị ạ. Thanh niên, trẻ nhỏ, và cả những vị bon chen trên 22 tuổi, xô đẩy nhau, người va người, chỉ để tiến gần đến mục tiêu trước mắt của họ, limited game entry, Orzu. “Chuu….” - Một tiếng rên nhẹ nghe thật thảm thiết bên cánh phái của Will. Anh cố gắng liếc nhìn qua, bổng dưng giữa dòng người đang xô đẩy ấy, một nhúm lông màu trắng nhấp nhô giữa biển người kia. Một t iếng “chuuu!” nữa lại vang lên, lần này nhúm lông ấy ngả xuống, biến mất trong lũ người ấy. Will liền chen đến, phát hiện ra "Ah, thì ra là một cậu bé chừng 10 tuổi cũng đang cố chen vào để mua game đây mà". "Này nhóc có sao không, hự, đây chú bế lên kẻo bị người ta đạp bép dí bây giờ-" - Vừa dứt lời, một cánh tay vạm vỡ bắt lấy tay Will vào kéo về hướng ấy. "LẠC BÂY GIƠ- hả, thằng nhóc nào đây" Edward lớn giọng. "A-à tôi thấy nó té nên-" Chưa kịp dứt lời thì trên mặt Edward tỏ ra vẻ mặt khinh bỉ "Ông...thừa cơ này để bắt cóc trẻ nhỏ hả...ông Will---" Wew, thế là Will bắt đầu có trust issue với người bạn thuở nhỏ của mình…ăn ở sao vậy Will… “Cửa chuẩn bị mở, tôi xông vào này ! Cố mà theo đấy!” “Hả” --------------------------------------------- Cánh cửa vừa mới mở ra, người đàn ông tên là Edward Harrison, giáo sư dạy hóa tại một trường đại học đầy danh giá của thành phố, như 1 con bò tót, xông thẳng vào bên trong, giựt game rồi cười hí hửng. như một kẻ thắng cuộc. “Ông Ed---“ Thời cơ đường mở ra nhờ ông Edward Harrison, người giáo sư đã bán đi dignity của mình để xông vào giành GAME, Will cũng xông thẳng vào mà giựt lấy game. Độn thổ mà chui xuống dưới đó thôi Will à . Số lượng là 50 mà cứ tưởng chừng là 1, toàn bộ bộ limited nay đã có chủ của nó, chỉ trong vòng 2 phút… Thờ nhẹ nhõm, anh như chợt quên đi một thứ gì đó, nhưng quá mệt sau khi cuộc tấn công tranh giành ấy, anh đành cho qua (Bye bé Kou) --------------------------------------------- “Ây” – Một ai đó va phải trúng lung của Will. Quay ra sau, anh thấy một cô bé than hình nhỏ nhắn vừa quay mặt đi. “Ah…có sao không nhóc ? Hết tranh giành rồi bình tĩnh đi haha-“ Chưa kịp dứt lời thì cô ta đã bỏ chạy. “Wew, trẻ con thời này nhỉ.. Thôi, ít nhất giành được game rồi o)-), đi tìm ông Ed rồi về thôi”
|
|
|
Post by ritoshi on Jun 21, 2016 5:36:23 GMT 7
Nhân vật: RitoshiThời gian: 4 đến 6 giờ chiều ngày 2 tháng 2 năm 2115 Địa điểm: Khu thương mại - quầy bán game "CHÊẾẾẾẾẾẾẾT TIIIIIỆỆỆỆỆỆỆT!!!" - Một cậu trai trẻ vừa chạy vừa la to. "TẠI SAO MÌNH LẠI QUÊN MẤT VỀ NGÀY HÔM NAY CHỨ!!??" Cậu trai chạy thẳng đến game shop trong khu thương mại, trước cửa shop là một hàng người dài dằng dặc. "C-Cái..." Ritoshi cứng đơ người trước hàng người, tuy biết rằng game này rất được mong chờ cùng với độ nổi của nó nên sẽ có nhiều người mua, nhưng bây giờ đã là chiều. game được bán từ sáng ngày hôm nay mà đến giờ vẫn đông kín người thế này thì khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng rồi, cậu cũng đứng vào hàng chờ mua, vừa chờ vừa lo lắng sẽ hết game trước khi đến lượt mình. - 2 tiếng sau - Ritoshi nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rồi. Nỗi lo khiến cậu đứng không yên. "Mời những người tiếp theo." - Chủ shop game hô to. Cậu ngẩng mặt lên, hớn hở vui mừng bước vào shop và hốt hẳn 1 bản Orzu rồi tươi cười bước ra. "TUYỆT VỜI! BANZAI!!" - Nỗi vui sướng khiến cậu không thể kiềm được và la to lên giữa shop, khiến những vị khách khác cũng giật mình. Mọi ánh mắt đổ dồn về cậu, nhìn cậu một cách kì lạ, nhưng Ritoshi không quan tâm nữa mà ôm hộp game mới chạy về nhà.
Ritoshi
|
|
Rhex
Tân Thủ
Posts: 32
|
Post by Rhex on Jun 21, 2016 10:38:45 GMT 7
Nhân vật: RhexThời gian: Ngày 02.02.2115, 9h20 Sáng Địa điểm: Quầy bán game - Khu thương mại Thong thả bước vào khu thương mại, ghé mua một ly Latte, Rhex rê chân từ từ về phía quầy bán game...
'Hôm nay quầy bán game của chú X đông phết dù đã khá trễ, nếu không nhờ chú có quen thân với ba thì có lẽ khó lòng mua đươc game Orzu' Rhex nghĩ Chợt nghe tiếng từ loa phát thanh của khu thương mại
"Orzu - trò chơi nhập vai mới ra mắt thị trường sáng nay limited 50 bản đã cháy hàng" 'Giọng này nghe rất quen, không ai khác ngoài chú X' cô nghĩ thầm trong bụng, tiếp tục từ tốn bước về phía quầy game.
Dòng người đông đúc cũng tản ra từ từ, cô bước vào quán đứng trước quầy thu ngân.
- Chào chú X, cháu là Rhex đây. (Người đàn ông cao to đang lục lọi ngăn dưới quầy thu ngân, có vẻ hối hả đang tìm gì đó chính là chú X, chú và ba tôi chơi thân đã lâu)
- Ahhh Rhex, đợi chút. (Chú có lẽ do gấp rút nên lỡ đụng đầu vào phía dưới thành quầy thu ngân)
-(Rhex cười mỉm, nén giọng lại) Không sao đâu chú, chú cứ từ từ tìm, dù sao cháu cũng rất biết ơn chú vì đã để lại bản game Orzu này cho cháu.
- À đây rồi ( chú thở phào ngồi dậy, phủi bụi bản game ) - Cháu biết đó mấy tên game thủ kia đã lục tung cả quầy game của ta lên để tìm được một bản.
- Cháu thật sự cảm ơn chú vì đã nể mặt ba cháu mà để lại cho cháu.
- Có lẽ hôm nào ba cháu nên đãi ta một chầu vì việc này.
- (cười) Vâng, để cháu nói ba, thưa chú cháu về ( cô để lại ly Latte trên quầy thu ngân cho chú X )
Rhex cầm bản game trong tay sung sướng quay lưng về nhà, trong lòng nao nức chỉ muốn mở tung bản game ra mà chơi ngay
Rhex
|
|
|
Post by putiewolfy on Jun 21, 2016 10:53:10 GMT 7
Nhân vật: Nic Cole || WillThời gian: Ngày 2/2/2115, 7 giờ 45 phút sáng Địa diểm: Khu thương mại - quầy bán game Sau nửa tiếng tưởng như chết đi sống lại, bị giằng xé đủ kiểu, cuối cùng Nic cũng giành được 1 bản. Ừ thì là đã trượt mất 1 slot trong 50 bản đầu, nhưng mà thắng được 1 trong 25 bản extra đòi hỏi sự kiểm duyệt gắt gao từ phía nhà sản xuất thì cũng là đã quá hay rồi. Hắn cảm thấy tự hào về nó nữa chứ... Nhưng mà thôi để sướng sau, bây giờ vấn đề quan trọng ưu tiên nhất là... LÀM SAO ĐỂ THOÁT RA KHỎI ĐÂY??? Đám đông vẫn chưa hết hỗn độn, toàn thân thì vừa đau vừa mỏi rã rời, Nic bắt đầu cảm thấy hoa mắt. "HUỴch" - lại 1 cú va mạnh nữa, "Ôi đệch..." - Nic ngã lăn quay ra xuống sàn. "ASDSDSDWIDJAISHDu SAO ĐÚNG LÚC NÀY LẠI HẾT THUỐCCCCCC?" - à vâng, do quá hứng khởi đi mua game mà hắn đã quên fill thêm thuốc vào ống xịt hen suyễn. Nic bắt đầu hoảng loạn thực sự. Tên ngốc này đang rất cần 1 sự cứu rỗi nào đó. Trong đầu hắn chợt lóe lên 1 ý nghĩ. Nic rút điện thoại ra và gọi cho 1 người nào đó... "Alô?" - "TRỜI ĐẤT ỚI THẦY WILL ƠI MAU MAU CỨU EMMMMMMMMMMMM o(-((((((((("
Nic Cole Will
|
|
firesheep
Tân Thủ
Kí túc xá cúp điện quá sớm, phải đi thuê nhà ngoài để ở thôi hazzzz
Posts: 9
|
Post by firesheep on Jun 21, 2016 16:56:55 GMT 7
Nhân vật: Mặc dươngThời gian: ngày 2/2, 7 giờ sáng Địa điểm: Khu thương mại - Quầy bán game 2/2 Game phát hành lại là bản giới hạn nên cậu đến quầy bán game thật sớm nhưng không ngờ cũng đã có rất nhiều người xếp hàng chờ mua ở đây. Cậu xin nghỉ ốm buổi sáng để đến đây, dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ game này được. Lặng lẽ đứng vào hàng chờ, thời gian trôi qua thật chậm thật chậm. Đồng hồ vừa reo 7h, quầy bán game từ từ mở ra, không khí trở nên căng thẳng hẳn. Bình thường cậu không thích nơi quá ồn ào như thế này nhưng hôm nay lại cảm thấy rất phấn khích. Trong vòng 10 phút, 50 bản giới hạn đã được mua sạch, trong lúc mua có chút trục trặc nhưng thật may có luyện kungfu nên phản ứng của cậu cũng không quá chậm, cuối cùng cậu cũng mua được một bản haha Lâu rồi mới có được cảm giác vui vẻ thành tựu như vậy Cẩn thận cất game vào balo, cậu cố gắng lách khỏi dòng người rời khu thương mại
Mặc dương
|
|
|
Post by TiTani on Jun 21, 2016 19:25:01 GMT 7
Nhân vật : Alex / DươngThời gian: Ngày 2/2 , buổi sáng 8h Địa điểm: khu thương mại - quầy bán game List tương tác: 1 2 Đang đi trong dòng người đông đúc bỗng có người va trúng Dương. Trong phút chốc cậu nhận ra, đây là anh trai đã đuổi theo chị tóc đen hôm qua và nhặt chiếc giày cậu làm rớt. Dương liền kéo tay anh ta lại: " Anh là người cầm giày của em hôm qua phải không?"
Alex Dương
|
|
|
Post by Brebis on Jun 21, 2016 20:51:30 GMT 7
Nhân vật: Tristan| Thời gian: Ngày 02/02/2115, buổi sáng 08h10' Địa điểm: Khu thương mại Phải khó khăn lắm Tristan mới có thể dậy sớm được những hai ngày liên tiếp. Anh thấy hơi không quen khi phải ra khỏi nhà sớm như thế này, nhưng hôm nay lại là ngày ra mắt một game mà anh đã mong chờ từ rất lâu. Số lượng bán ra có giới hạn, nên anh nghĩ có lẽ tốt hơn hết là đến sớm chờ sẵn, xếp hàng sớm sẽ tốt hơn nhiều là phải xoay xở với chiếc xe lăn để chen vào dòng người đông đúc. Như Tristan đoán, hôm nay khu thương mại có vẻ nhộn nhịp hơn nhiều thường ngày. Anh vừa cố gắng mặc kệ cảm giác khó chịu vì buồn ngủ và phải ở một nơi có quá nhiều người như vậy, vừa cố gắng tìm hướng đến quầy bán game. Xui xẻo thay, ngay lúc anh tìm ra hướng đi, một bên bánh xe của anh bị kẹt lại ở một cái rãnh nhỏ mà rõ ràng là chưa được sửa lại. Tristan cố gắng kéo cái bánh lên, nhưng cái khe lại vừa khít, nên anh loay hoay mãi mà vẫn bị kẹt ở chỗ đó.
Tristan
|
|
|
Post by Nigiri-chan on Jun 21, 2016 21:10:57 GMT 7
Nhân vật: Will || Edward | Kou Thời gian: Ngày 2/2 Địa điểm: Khu thương mại Chỗ list tương tác: 1, 2, 3 Đang bị chèn ép giữa biển người ai ngờ có hai ông chú tốt bụng vớt vát người ta lên rồi cõng luôn tới cửa hàng game. Cửa mở ra ai nấy cũng xông vào giành lấy. Chẳng may trong lúc xô đẩy, phóng tới quầy là bé Kou đã ngã lăn xuống đất luôn do không bám đủ chắc anh Will. Cậu bé liền đứng dậy để khỏi bị những hành khách còn lại giẫm đạp lên mình. Quá đông quá nguy hiểm, Kou cố gắng thoát ra tìm cửa lối thoát tuy nhiên cũng chẳng biết đi hướng nào nữa trước mớ hỗn độn dữ dọi này. Chỉ hị vọng là có thể ra khỏi đây nguyên vẹn.
|
|
|
Post by amber1311 on Jun 21, 2016 21:41:54 GMT 7
Nhân vật: Alice / Tristan| Thời gian: Ngày 2/2, buổi sáng 8h15 Địa điểm: Khu thương mại Màn chạy trốn đầy kích thích của chiều hôm trước dẫn đến hậu quả là toàn thân Alice đau nhức cả đêm. Vốn có thể dùng thuốc giảm đau nhưng với sự thiếu hiểu biết về thể chất của cơ thể này, cô hơi nghi ngờ có khi nào nếu tiêm liều vài lọ vào người thì liền bị biến thành phế nhân, hoặc tệ hơn là trở thành sinh vật biến dị hay không. Hậu quả là cô bị đau đớn dằn vặt đến gần sáng, cũng may cơn đau dịu dần đi nên giờ Alice đã có thể tự mình đến trung tâm thương mại.
Ngày phát hành của Orzu là hôm nay. Hàng đống comment thề thốt sẽ sống chết giành slot ở trong trang web của nhà phát hành đã nói rõ tính chất đẫm máu của cuộc chiến sắp diễn ra ở cửa hàng trong vài phút nữa. Một cách nhanh chóng, cô hòa vào dòng người đang dài ra dần ở trước cổng khu vực phát hành game.
Vì đông người nên rất ồn ào, thế nhưng giữa những tiếng cười nói lại lẫn vào âm “lạch cạch” rất nhỏ. Thân thể vốn nhạy cảm, Alice liền đưa mắt tìm kiếm đến nơi phát ra âm thanh.
Đó là 1 thanh niên có dáng vẻ rất văn nhã đang ngồi trên 1 chiếc xe lăn. Vài sợi tóc dài rũ xuống, nhưng không che dấu được vẻ bối rối ẩn dưới đôi mắt màu xanh nhạt của anh ta. Alice nhanh chóng hiểu được vấn đề: chiếc xe lệch đi, tạo thành 1 độ nghiên rất nhỏ với mặt đất-rõ ràng là đang bị kẹt.
Alice bước tới, mỉm cười nhìn thanh niên.
Alice: “Nếu không ngại, hãy để tôi giúp anh nhé?”
Alice Tristan
|
|
|
Post by Brebis on Jun 21, 2016 21:57:42 GMT 7
Nhân vật:Tristan| Alice Thời gian: Ngày 2/2, buổi sáng 8h15 Địa điểm: Khu thương mại List tương tác: 12 Tristan cảm giác hôm nay là một ngày tồi tệ. Đã lâu rồi anh không bất cẩn đến độ đặt chính mình vào tình huống khó xử như thế. Có lẽ do việc thiếu ngủ đã làm anh mệt mỏi, và giờ đây tình hình càng tệ hơn việc phải thức chạy bản thảo nhưng dịp gần deadline. Tristan bắt đầu quay trở lại cái vòng luẩn quẩn tự nguyền rủa đôi chân của mình, và nguyền rủa thế giới. Anh cố tỏ ra bình thản để che dấu sự khó chịu trong lòng. Giờ tính sao đây? Anh thật sự không muốn kéo một ai đó lại nhờ vả hết...
“Nếu không ngại, hãy để tôi giúp anh nhé?”
Trong khi Tristan còn đang rối rắm, thì có một ai đó tiến đến gần anh. Anh ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn người đang đi tới. Đó là một cô gái diện cả một bộ đồ đen. Có một kí ức lướt qua trong đầu anh, nhưng anh chẳng kịp bắt lấy. Hình như mình đã gặp người này ở đâu nhỉ? Và cô ấy đang đề nghị giúp mình hả? Tristan thoáng do dự. Nhờ vả một người lạ chẳng phải là việc anh thích thú gì lắm, nhưng còn bị kẹt lại ở đây thì... Anh cố trưng ra một nụ cười tự nhiên nhất.
"Thật tốt quá, cám ơn cô."
Tristan Alice
|
|
Vulcan
Người Mạo Hiểm
sic parvis magna
Posts: 406
|
Post by Vulcan on Jun 21, 2016 22:22:40 GMT 7
Nhân vật: Edward || Will || Kou Thời gian: Ngày 2/2, buổi sáng Địa điểm: Khu thương mại Chỗ list tương tác: 1 2 3 4
__________________________ Edward Harrison, một cái tên đậm mùi quý ông sang chảnh, nhưng thật ra anh lại có một tính xấu không hề quý ông chút nào. "Aha!!! Đĩa thứ chín, mình thật là phục bản thân quá đi!" Tay cầm đĩa game Orzu, tay vuốt tóc cười mãn nguyện, ai có thể ngờ vị giáo sư hóa học trẻ tuổi với vẻ ngoài lịch lãm lại có máu tranh đua ngầm ghê gớm như vậy. Như sực nhớ ra một chuyện, Edward quay sang đám đông vẫn đang tranh giành kịch liệt để tìm một màu tóc xanh lá quen thuộc: "Will? Ông anh đâu rồi?"
Chậc, lại nữa. Cứ mỗi lần có sự hiện diện của đám đông là ông bạn Will của anh, y như rằng, ngay lập tức mất dạng nếu Ed lỡ rời mắt đi quá 10 giây. Thôi kệ vậy, dù sao anh cũng giành được đĩa game, hôm nay thế là đủ, còn Will? Sẽ tìm được đường về nhà thôi, như mọi lần. Bỗng dưng Edward cảm thấy như có cái gì đó vướng vướng phía bên tay trái, một cục bông màu trắng ư? À không! Thằng bé lúc nãy, nó còn làm gì ở đây nhỉ? Anh tưởng thằng bé đi với Will?... "Này nhóc con?" Anh ngồi xuống cùng tầm với thằng bé, dù chẳng thực sự ưa con nít, nhưng Edward luôn biết cách khiến đối phương cảm thấy anh tôn trọng họ trong mọi cuộc nói chuyện. Đứa trẻ, tay xoa xoa đầu gối, phủi phủi đi lớp bụi trên áo, ngẩng lên nhìn Ed. "Bị ngã à? Will đâu rồi, sao nhóc lại ở đây một mình? Chẳng phải anh ta đòi giúp nhóc mua game sao?"Đáp lại số câu hỏi đó, thằng bé tóc trắng chỉ giương mắt nhìn anh, lắc đầu lia lịa. "Vâng, đúng kiểu con nít mình ghét nhất trong đám con nít đây rồi..." anh nghĩ. "Thế nhóc có mua được game chưa đấy?" Anh buộc miệng, chậc, nó có mua được hay không thì kệ nó chứ, sao mình phải quan tâm? Thằng bé lắc đầu. "Ồ, tệ vậy? Có vẻ họ sắp đóng đợt bán đầu tiên rồi đó nha?"
Thằng bé vẫn im lặng, Edward nhìn nó chăm chú, rồi anh đưa tay quệt mặt. "Urghhh... Will tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối tôi tham gia vào ba cái trò điên khùng này của anh..." Ed lẩm bẩm. "Leo lên vai chú này." Ed vừa nói vừa vỗ vỗ lên vai "chú sẽ giúp nhóc mua cái trò chơi đó."Thằng bé lại nhìn anh ngơ ngác, Ed thở dài: "Leo lên hoặc không có game chơi vào ngày mai, nhóc cứ chọn." Anh tiếp lời "Và chỉ có 3 giây để chọn: một, hai..."Thằng bé luống cuống chạy ra phía sau lưng anh, cuống quýt tìm cách leo lên vai Ed, anh đưa tay giúp nó trèo lên, rồi kẹp cái đĩa mới mua vào lưng quần, xắn hai tay áo. "Sẵn sàng chưa?" Ed quay sang bên nhìn thằng nhóc, nó mím môi, khẽ gật đầu. "Ok, vậy bám chắc vào nhé, vì đây sẽ là một trận đấu sinh tử đó."Dứt lời, anh lao vào đám đông đang tranh giành nhau từng centimet để nhích lên trước, trong phút chốc Edward Harrison lại quên đi bản thân anh là ai, trước mắt anh giờ chỉ còn lại một tá 'đối thủ' mà anh phải vượt qua để chiến thắng. Lịch sự nhã nhặn để sau, chiến thắng là trên hết. Không màng đến những cái nhìn hằn học và những lời la ó của kẻ bị anh đẩy về phía sau, anh càng không quan tâm sinh vật nhỏ nhoi tội nghiệp đang ngồi run lẩy bẩy trên vai anh, tay nắm chặt mớ tóc như thể đó là sợi dây cuối cùng giữ nó giữa sự sống và cái chết. Thằng bé có cảm thấy hối hận? Nó quá sợ hãi để có thể nghĩ luôn rồi.
|
|