Post by Kiran Kira on Jun 20, 2016 10:37:29 GMT 7
Amelia - Ngôi nhà cổ bên rìa thành phố
Sau khi mua sạch dãy đồ hộp và gian hàng đồ ăn vặt của 1 cửa tiệm tạp hoá, Amelia trở về nhà cùng một xe đẩy hàng được ông chủ hào phóng cho miễn phí. Với đống đồ này, cô nghĩ là mình sẽ được sống yên ổn trong nhà được ít nhất là 1 tuần và 3 ngày.
Nhà của Amelia nằm ở rìa thành phố, giáp với vùng đồng quê thanh bình. Nơi này khá thưa dân mặc dù vẫn thuộc bộ phận của 1 khu đô thị, xung quanh lại được bao bọc bởi quang cảnh thiên nhiên tươi đẹp nên thật sự rất lí tưởng cho những con người không muốn sống ở vùng ngoại ô nhưng lại ưa hưởng thụ một bầu không khí khá trong lành.
Ngôi nhà nằm trên một con đường nhỏ, phải nói là rất rộng lớn so với những căn hộ bé tí vỏn vẹn vài mét vuông trong trung tâm thành phố. Tuy nhiên, nó vẫn chưa đủ để gọi là một căn biệt thự.
Cao hai tầng, xây bằng gạch đỏ không quét sơn, phía trước là một khoảng sân nhỏ nơi trồng đủ mọi loại cây cỏ, hoa lá; hoặc cũng có thể là chúng tự mọc lên một cách không kiểm soát; được ai đó chăm sóc và cắt tỉa một cách vụng về. Những loại cây leo và rêu bám lên bức tường, vô tình trở thành một điểm nhấn khác lạ́ cho căn nhà cổ kính này. Ừ, đúng rồi, đây là một ngôi nhà cổ, truyền từ đời ông bà cố ngoại sang ông bà ngoạì rồi cho cha mẹ của Amelia, và cuối cùng, quyền sở hữu thuộc về cô bé khi mà cả cha và mẹ cô lần lượt rời bỏ cô.
Cha Amelia đã rời bỏ hai mẹ con cô bé khi cô còn là một đứa bé chẳng biết gì. Hằng tháng, ông vẫn gửi tiền chu cấp nuôi con nhưng mẹ Amelia tuyệt đối không sử dụng. Bà gửi số tiền đó vào ngân hàng, và tự mình kiếm tiền cho con ăn học. Rồi một ngày cách đây 2 năm, bà đổ bệnh và qua đời, để cho Amelia lúc ấy mới 9 tuổi phải sống cô độc.
Cũng vì lẽ đó mà ai nhìn vào chỗ này đều cảm thấy như căn nhà bị bỏ hoang, lúc nào cũng mang bầu không khí u ám, nặng nề.
Amelia đẩy xe hàng vào trong sân rồi quay lại đóng cánh cổng bằng gỗ cũng bị bám bởi rêu, cao gấp 3 cô bé. Tiếp tục đi ngang qua khu vườn xanh mướt, thơm phảng phất những mùi hương từ hàng chục loại hoa dại và dừng lại trước hai cánh cửa gỗ đóng chặt, gõ nhẹ vài cái. Trong lúc chờ đợi, Amelia đảo mắt nhìn ngắm căn nhà mà mẹ để lại cho mình. Phía bên trên chỗ cô đang đứng là một ban công dẫn từ căn phòng ngủ trên tầng hai vốn của cha mẹ cô trước khi cha cô bỏ đi. Phía bên trái là khu nhà hình trụ được xây chủ yếu bằng kính trong suốt nên có thể nhìn được bên trong, trước đây nơi đó là khu uống trà tiếp khách ở tầng 1 và là căn phòng ưa thích của ông nội cô người đã mất - phòng đồng hồ trên tầng 2. Giờ thì không còn nữa vì chẳng còn khách nào ghé đến ngôi nhà này, và Amelia thì đã thiết lập một "căn cứ" mới ở thư viện.
Chợt cánh cửa bật mở, một cô gái trẻ đứng bên trong căn nhà vui mừng chào đón cô bé:
"A, em về rồi sao Amelia."
Amelia mỉm cười: "Vâng."
Đó là chị họ của cô bé, người thỉnh thoảng ghé đến thăm và dọn dẹp nhà cưả, cũng như để bầu bạn với Amelia vào cuối tuần. Còn phần lớn thời gian trong tuần, cô bé chỉ ở nhà một mình.
Từ khi mẹ mất, Amelia chẳng thiết tha việc học, nên đã tự động bỏ ngang và chui rúc trong nhà. Họ hàng cô bé biết chuyện cũng đã tới khuyên ngăn nhưng không cách nào khiến con bé thay đổi quyết định. Nếu ép buộc nó, thì nó khóc lóc và giãy nãy, thậm chí ngất xỉu cả chục lần mỗi khi bước chân vào trường. Vậy nên đành để cho Amelia muốn làm gì thì làm. Tiền chu cấp của người cha vẫn được gửi đều đặn, cùng với sự thương cảm của người họ hàng tốt bụng mà cô bé luôn sống ổn thỏa trong suốt 2 năm qua cùng thú vui của 1 hikikomori mà cô bé vô tình chìm vào sau khi được người chị họ cho mượn 1 bộ game.
Cổng lớn
Nhà của Amelia
Phòng khách
Phòng thí nghiệm
Phòng đồng hồ của ông
Thư viện
"Căn cứ bí mật"
Trái ngược với vẻ cổ kính của ngôi nhà, căn phòng có đầy đủ mọi thứ tiện nghi của thế kỉ 22 mà một hikikomori có thể dành cả đời ở đây.
Nhà của Amelia
Phòng khách
Phòng thí nghiệm
Phòng đồng hồ của ông
Thư viện
"Căn cứ bí mật"
Trái ngược với vẻ cổ kính của ngôi nhà, căn phòng có đầy đủ mọi thứ tiện nghi của thế kỉ 22 mà một hikikomori có thể dành cả đời ở đây.