Moso
Tân Thủ
Quằn quại với đời
Posts: 21
|
Post by Moso on Jun 20, 2016 15:14:50 GMT 7
An Chước Nghiên
|
|
Moso
Tân Thủ
Quằn quại với đời
Posts: 21
|
Post by Moso on Jun 20, 2016 15:44:32 GMT 7
Up vô cho đỡ trống nhà orz onmyouji AU
|
|
Moso
Tân Thủ
Quằn quại với đời
Posts: 21
|
Post by Moso on Jun 21, 2016 5:27:05 GMT 7
Nhân vật: An Chước NghiênThời gian: Ngày 2 tháng 2, 8h tối Địa điểm: Nhà của Chước Nghiên "Quà sinh nhật muộn 1 tháng của con đây." - mẹ của Chước Nghiên nói, sau khi đưa cho nó một bản game mới toanh, trên bìa in dòng chữ "Orzu", được buộc kèm một dải ruy băng màu xanh dương nho nhỏ. Ngày này 1 tháng trước, ba mẹ nó đột ngột nhận được một công việc quan trọng nào đó và không thể về nhà từ lúc ấy tới ngày hôm qua; đúng vậy, vào đúng sinh nhật nó. Tuy thế, Chước Nghiên hiểu công việc quan trọng hơn nhiều; cái nghề của ba mẹ nó không thể vì sinh nhật con mà bỏ qua được. Vậy nên, dù không có bữa tiệc nào được tổ chức, không có bất kì lời chúc sinh nhật vui vẻ nào được để lại, hay như tới hôm nay mới nhận được món quà duy nhất, nó cũng không hề than phiền. À thực ra, còn vì mặc cảm tội lỗi do ngày hôm qua đã bùng học một bữa để đi chơi, không chỉ thế còn bị ăn tát tơi tả... Nhưng Chước Nghiên tự hỏi, tại sao lại là game? Trước giờ nó chưa từng chơi game lần nào mà cũng chẳng hề hứng thú, vậy tại sao ba mẹ lại chọn game để tặng thay vì một quyển sách hay đồ dùng học tập thiết yếu nào đó? Hơn nữa, ba mẹ lại vô cùng nghiêm khắc, chẳng lẽ lại không lo con cái sẽ chểnh mảng học hành? Vì ba mẹ đã tin tưởng nó, hay chỉ đơn giản là muốn nó có được niềm vui như những đứa trẻ khác? Hàng ngàn câu hỏi trong đầu nó như bùng nổ. Nó nhìn mẹ với một ánh mắt khó hiểu dù không quên nói lời cảm ơn. "Ta biết con đang nghĩ gì." "...dạ?" "Sự thực thì theo một tin đồn chưa xác thực, thì anh trai con cũng sẽ chơi game này. Ta nghe nói tựa game này cũng thuộc dạng nổi tiếng trên thị trường với lối chơi mới lạ hơn những game khác; nếu là An Trường Nhạc thì có khả năng... Khi biết được điều này, mặc kệ là thật hay giả, ta đã nhờ một người bạn xếp hàng để mua cho con. Ta nhớ không nhầm thì con rất thích anh trai, nên tặng game này cho con thì đúng là tiện cả đôi đường rồi." "Vậy là mẹ muốn con đi tìm anh hai...?" "Thực sự thì ta muốn tự thân đi xác nhận tin đồn, nhưng quả thật, ta hiện vô cùng bận. Hơn nữa, Trường Nhạc đã quyết định bỏ đi nên chắc chắn nếu gặp lại ta, nó cũng sẽ không vui chút nào." - Mẹ Chước Nghiên thở dài. "Nhưng nếu là con thì..." Không ngờ cũng có ngày mẹ lại bỏ thời gian nghĩ những chuyện thế này, vậy mà Chước Nghiên cứ đinh ninh mẹ nó đã đổ dồn toàn bộ trí óc vào công việc rồi. Dù nghiêm khắc, gò bó nhưng mẹ nó vẫn là một người có nghĩ tới con cái chứ đâu phải hoàn toàn chỉ gây áp lực, vậy... rốt cuộc vì lí do gì anh trai lại bỏ nhà ra đi năm nó 6 tuổi? Nó không chỉ muốn tìm thấy anh trai, mà còn muốn biết anh trai là người ra làm sao, ngày ấy anh đã nhìn thấy những điều gì, hay khi đó anh đã nghĩ như thế nào. Lúc bỏ đi, anh có cảm thấy thoải mái khi thoát khỏi gông cùm của gia đình, hay tiếc nuối khi phải xa những người đã chăm mình từ những ngày mới bập bẹ, mới biết đi? Trí tò mò của nó từ thuở thơ ấu tới giờ vẫn dạt dào như biển khơi mênh mông vô tận. Mỉm cười, nó nói với mẹ: "Con hiểu rồi. Con sẽ cố gắng!" Orzu... nếu An Trường Nhạc có ở đó, An Chước Nghiên chắc chắn sẽ chơi, dù bao nhiêu khó khăn, dù muôn trùng trở ngại! OOC's note: Thực ra là tại nó ngại học /ho
Lv.1
|
|