|
Post by pourpra on Jun 21, 2016 0:50:55 GMT 7
Chủ nhà : Laeta
Căn hộ cao cấp mà bố mẹ Laeta tặng cho cậu, dù nó không phù hợp lắm với phong cách và sở thích của cậu nhưng nó rất tiện lợi và sạch sẽ.Dù đã có ý định sẽ chuyển tới một nơi khác giản dị và ấm cúng hơn nhưng cậu không muốn làm bố mẹ phiền lòng với tình trạng sức khỏe của bản thân.
Laeta
|
|
|
Post by pourpra on Jun 21, 2016 1:05:26 GMT 7
Sống một mình tại căn hộ trên tầng cao nhất của khu chung cư bên cạnh công viên. Sau một cuộc tai nạn, Laeta mất một bên mắt và thể trạng trở nên vô cùng yếu ớt, không được phép chạy nhảy và làm các hoạt động quá sức. Dù vậy cậu vẫn lạc quan và sinh sống an ổn qua ngày bằng cách làm việc cho công ty của bố qua những đơn hàng bằng số liệu trên máy tính. Ngoan và thân thiện nhưng vì chủ yếu ở trong nhà nên người cậu thường xuyên gặp nhất là người giúp việc nhà và bác sĩ kiểm tra sức khỏe định kì.
|
|
|
Post by pourpra on Jun 21, 2016 19:02:08 GMT 7
Nhân vật: Laeta Thời gian: Ngày 1/2, buổi tối 9h Địa điểm: Căn hộ của Laeta 1 , 2 , 3, 4 , 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11Cậu trở về nhà khi trời đã tối muộn. Tất cả những gì Laeta còn nhớ sau đó là lúc cậu tỉnh dậy tại phòng khám của một bệnh viện tư nhân nằm đối diện công viên, đồng hồ điểm 8 giờ tối và các nhân viên phòng khám đành đánh thức cậu dậy vì bọn họ đã tan ca làm việc. Tôi bị sao thế ? Laeta hỏi, và bọn họ đáp lại, thể chất yếu kèm theo thiếu ngủ, cơ thể suy nhược và máu lưu thông không đều gây ra ngất xỉu. Cậu đã được truyền một chai khoáng chất để bổ sung những vitamin thiết yếu cho cơ thể và cần chú ý chăm sóc bản thân hơn.
"Tôi vẫn ăn uống đầy đủ mà" Cậu đáp lại với một chất giọng không mấy thuyết phục, và điều đó cũng không làm cho các nhân viên trở nên mềm mỏng hơn. Liếc qua tờ kê khai chế độ ăn uống và các loại thuốc bổ mà cậu nhận được từ phòng khám kia, Laeta im lặng một hồi sau đó đặt nó lên bàn, quyết định sáng mai sẽ liên lạc với bác sĩ riêng của mình về chúng. Cậu vốn không có bệnh gì cả, từ sau cái tai nạn mà cậu gặp phải hồi xưa, cậu chỉ yếu đi thôi, mặc dù có một khoảng thời gian Laeta ngỡ như mình đã khỏe hẳn vì bao nhiêu công sức cậu đổ vào để rèn luyện thể chất và phục hồi đã báo đáp lại cậu. Laeta có thể tham gia các hoạt động thể thao ở trường học, nhưng tất cả đều đổ vỡ chỉ sau một lần thi đấu cho giải thể thao liên trường, cậu đột nhiên gục ngã và trở nên còn yếu ớt hơn cả hồi trước. Các bác sĩ kiến nghị cậu không nên tham gia vào bất cứ môn thể thao nào khác. Sau đó, Laeta không biết nữa, làm như thế nào mới là đúng. Vì cậu là con một, lại biết điều và không ngu dốt nên bố mẹ rất sợ mất cậu, nhưng vì bọn họ lại quá bận bịu với công việc của mình nên tất cả những việc chăm sóc cậu đều được giao cho quản gia và người giúp việc. Laeta nghỉ học ở trường và có gia sư dạy riêng ở nhà, tất cả mọi liên lạc với thế giới bên ngoài đều bị cắt hết. Sống một cuộc sống như vậy vô cùng gò bó, gò bó đến không thể nào mà chịu nổi. Vì vậy sau bao nhiêu lần tranh cãi, cuối cùng cậu đã có thể được tự lập một mình tại một nơi tách biệt với gia đình, mặc dù kèm theo vô số điều kiện khác. Cậu không đòi hỏi nữa, miễn được tự do một chút, còn lại thế nào cũng được. Rút điện thoại ra và phát hiện màn hình nhấp nháy sáng báo hiệu tin nhắn từ một số lạ, đó là một tệp tin đính kèm hình ảnh được gửi từ buổi sáng, Laeta tò mò mở chúng lên. Lúc tỉnh dậy còn quên chưa hỏi xem ai đã đưa cậu tới phòng khám, liệu có phải hai người này hay không, giờ điều đó cũng không quan trọng lắm. Nhìn bọn họ có vẻ vui, thế là được rồi.
Laeta
|
|
|
Post by pourpra on Jun 26, 2016 4:36:28 GMT 7
Lập team với một cô bé mục sư và một thú tộc tên là "Bố của bạn", không cảm thấy cái tên lạ lùng lắm, trái lại rất thân thiện.Về sau gọi tắt cậu ấy thành bố, tự xưng là con luôn. Cậu ấy có vẻ đáng tin. Cô bé thì ít nói. Nói chung đều là người tốt.
|
|