Akihara
Thực tập sư
Cho vay nặng lãi thế chấp nội tạng.
Posts: 97
|
Post by Akihara on Aug 4, 2016 14:05:14 GMT 7
Nhân vật: LucaniéVị trí: Nằm trên một ngọn núi tách biệt với xã hội bên ngoài, mất khoảng 2 tiếng để đi từ đây đến thành phố bằng ô tô. Là một khu nhà lớn với hệ thống an ninh nghiêm ngặt, muốn đến phải băng qua một khu rừng hoang vắng.
Lucanié
|
|
Akihara
Thực tập sư
Cho vay nặng lãi thế chấp nội tạng.
Posts: 97
|
Post by Akihara on Aug 4, 2016 14:23:14 GMT 7
Nội thất bên trong Sảnh chính Phòng tiếp khách Phòng làm việc Phòng ăn Phòng ngủ Phòng thay đồ Sân vườn
|
|
Akihara
Thực tập sư
Cho vay nặng lãi thế chấp nội tạng.
Posts: 97
|
Post by Akihara on Aug 4, 2016 14:29:54 GMT 7
[Profie] edit sau
|
|
Akihara
Thực tập sư
Cho vay nặng lãi thế chấp nội tạng.
Posts: 97
|
Post by Akihara on Aug 4, 2016 16:16:59 GMT 7
Ngày 9/2/2115- "Thưa cô, đây là danh sách các ''khách hàng'' đến hạn phải giao tiền của tuần này." - Người đàn ông trung niên bận áo sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt đen đang cầm một xấp giấy tờ đã được xếp ngay ngắn hỏi, cẩn thận hướng mắt nhìn về chiếc bàn cao cao bên kia.
-"Thu nội tạng."
Một giọng nói đều đều cất lên sau chiếc màn hình tinh thể lỏng, người đàn ông nghe chỉ thị liền cúi đầu chào người ngồi sau chiếc bàn liền xoay người đi ra ngoài, vừa đi ra thì một ông chú già lịch sự mặc vest đang nhanh nhẹn đi đến, một tay ông cầm chiếc điện thoại, tay kia kéo nhẹ cánh cửa miệng nói: " Thưa cô chủ, cô Véronique gọi đến muốn xin được nói chuyện với cô."
Lucanié ngồi trên chiếc bàn, mày hơi nhíu lại nhận điện thoại từ tay ông quản gia để tiếp nhận cuộc gọi. Véronique là em gái họ hàng bên ngoại của cô, mẹ của cô là chị của em ấy, nếu tính theo vai vế và gia cảnh bên nội thì cô và Véronique lại không có nhiều cơ hội tiếp xúc nhau, chỉ gặp nhau ở các lần dượng và dì mang theo em ấy đến đây chơi, nhưng di nhiên cũng không phải là thường xuyên gì. Lúc bé đã thế, đến khi lớn lên cô tiếp quản công việc của cha để lại thì em ấy không đến nữa, chỉ gọi chúc mừng và hỏi thăm sức khỏe với cô vào mỗi dịp lễ đầu năm mới và ngày lễ giáng sinh, một phần vì nguyên do công việc của cô rất hạn chế tiếp xúc người ngoài nên cả 2 rất ít khi liên lạc để trò chuyện gì này nọ. Vừa ngẫm nghĩ, cô vừa đặt ống nghe bên tai, giọng đều đều: '' Xin chào."
Đầu bên kia im lặng không có tiếng trả lời, Lucanié nhíu mày sau vài giấy cô định cúp máy thì một giọng nói hốt hoảng từ trong điện thoại vang lên: "Chào chị!" Cô thở dài cầm điện thoại lên tiếp tục nghe, lúc nào cũng thế người này không có chút tiến bộ nào cả.
Đầu bên kia Véronique lấy hết dũng khí tiếp tục nói, cô biết nếu cô còn chần chừ thêm một chút nữa thì chị ấy đã gác điện thoại và cuộc gọi sẽ chấm dứt, cô sẽ không có cơ hội nói với chị ấy nguyện vọng của mình nữa. Mỗi lần nói chuyện với Lucanié cô luôn có cảm giác căng thẳng hồi hộp, cho dù chị ấy không nói gì nhưng chỉ cần nhìn cô là cô liền không thể nói gì thông suốt được. Lấy hết can đảm, Véronique tiếp tục nói: "em nè, dạo này chị sao rồi?"
- "Chưa chết" - Lucanié vẫn đều giọng.
- "Em khỏe" - đầu bên kia truyền ra tiếng cười khúc khích của Véronique - "Chỉ là.. lâu rồi chưa gặp nên hỏi thăm ấy mà ..."
- "Cám ơn em, chỉ là hỏi thăm thế thôi à?" - cô cười cười, bây giờ đã là tháng 2, em gái của cô có đủ dũng khí gọi đến chỉ đơn giản hỏi thăm sứa khỏe thế thôi sao.
- "Ah" - giọng nói bên kia có vẻ lúng túng - "Tuần này có hôm nào chị rảnh không? Đi uống cà phê chung với em đi. Nhé?"
- "Em gái bé nhỏ, em biết là chị không thể đi ra ngoài mà đúng không?" - Cô khẽ cười, lại còn vòng vo nữa cơ chứ - "Nói đi, em muốn gì ?" - Cô khẽ cười, lại còn vòng vo nữa cơ chứ.
- "7 rưỡi sáng ngày 10/2 ở quán cà phê lơ lửng, ổn không chị?" - Đầu bên kia hấp tấp hỏi.
Ổn không ấy à, Lecanié cười cười, con nhóc này còn biết hỏi ổn hay không nữa chứ, thôi thì đành cho em ấy vui vẻ một chút vậy, nói tới nói lui cuối cùng cũng chỉ là một cái hẹn, cô khẽ thở dài, dù sao thì cũng lâu rồi không gặp tận mặt.
- "Ừ."- xong cô nói tiếp - "Cẩn thận đừng để bị theo dõi."
- "Dạ!" - Có vẻ như người kia rất hào hứng lắm, giọng nói phấn khích hơn hẳn - "vậy nhe, bye bye chị ạ."
Tiếng gác máy vang lên, Lucanié thở dài đưa lại chiếc điện thoại cho quản gia rồi tiếp tục làm phần công việc của hôm nay.
|
|