Potatoo
Thực tập sư
Hỡi các vì seo hãy mang em đi
Posts: 81
|
Post by Potatoo on Aug 6, 2016 15:18:26 GMT 7
Nhân vật: Mày là ai ? / Cô Giáo Thảo / KurokuroThời gian: Ngày 13/2 Địa điểm: Gốc cây đại thụ List tương tác: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7_________________________________ "A~ Mari~ CÔ ĐANG NÓI CÁI GÌ THẾ NHỈ?~~""Chị chỉ đang nói sự thật thôi mà Kuro - chwann~♥"Nhìn 2 kẻ đứng trước mặt xô qua xô lại, nó thở dài lần thứ n... Bé kiếm sĩ dịu dàng, rụt rè hồi nãy giờ đang cười với pháp sư kia, sát khí nồng nặc, răng nghiến ken két. Ờ hờ hờ con nhà lành. "K-kuro,,, Em nỡ lòng nào lại nói như vậy? Ahuhu,,, Em biết em nói như vậy khiến chị tan nát con t(r)ym lắm không? Ahuhu... Ahihi~ Chị đùa đấy, chị biết cưng cũng thích chị nhưng xấu hổ chứ gì? Dũng cảm lên cưng. Hãy chấp thuận theo trái tim mình, nghe con tim mách bảo, Không cần phải tỏ ra cững rắn đâu ♥ Hãy thừa nhận đi nào~~~" Mà có điều, má pháp sư này làm như chẳng có chuyện gì mà tiếp tục chọc kiếm sĩ nhỏ. Haiz, lại “đàn gảy tai trâu” rồi, vừa tốn công tốn sức mà chẳng được gì... Mà ít ra, nó đã biết mình đang đối mặt với thể loại gì. “Pháp sư não tàn” – Nó lầm bầm, là quá đúng đi? Nói mà không tiếp thu, hẳn là não có vấn đề. Đưa mắt nhìn sang cái đầu vàng chóe kia, khinh bỉ Mà đáng ngại hơn là KuroKuro, bé gái thảo mai hồi nãy giờ dám nói ngược lại mình cơ đấy... Biết quá mà, nhìn vậy mà không phải vậy, có khi đằng sau nhân vật nhỏ nhắn kia là một ông chú hay bà cô nào đó nữa nha, ai da da "Mà~ mấy vấn đề như giao tiếp với người khả nghi hay việc anh nói về Kuro không phải gái nhà lành... Hm... Có lẽ suy luận vầy không sai đâu~ nhưng có vẻ anh quên mất đây chỉ là game ha?~ nhiều chủng loại còn khả nghi hơn kìa~ mà dù trông trong game có dị hợm thì ngoài đời cũng chỉ là người bình thường thôi mà ha?~ mà nếu chỉ vì anh khả nghi mà em không ra bắt chuyện... Thì em tự hỏi anh sẽ ngồi đây đến bao giờ nhỉ? Ahihi~" Nó bỗng thấy vì sao phải phí lời với đám nhí nhố này nhỉ, thiệt tình mà... “Người thôi, chứ không phải ”người bình thường”, bình thường là quá lời cho mấy cái game online đầy cạm bẫy như này. Và nữa, nếu em không bắt chuyện thì anh cũng chẳng bị hại gì đâu, vừa định logout thì có người nhắn, không rep không phải là quá bất lịch sự sao? Vả lại, em không đến giúp, anh cũng chẳng mất cân thịt nào. Nên đừng nghĩ mình quan trọng như thế.”Sau khi ngồi sắp xếp lại mấy dữ liệu trong não, nó cơ bản nhận ra rằng, môi trường game hoàn toàn không dành cho nó. Trước kia không có hứng thú, giờ cũng vậy, chỉ là tìm hiểu giết thời gian. Rất chán nản, đã chán còn gặp phải gì đâu... Hôm nay còn gặp phải một tá chuyện bực mình mới phá lệ mò game. Vào game, lại gặp hai bạn trẻ rất chi là phiền toái này nữa! Tâm trạng nó bỗng tuột dốc không phanh... Phải nhanh chóng giải quyết xong xuôi với 2 đứa này rồi bỏ game, chứ cứ im im mà logout kiểu nào sau lưng cũng bị đâm chọt. “Ê...”Rốt cuộc các người muốn cái gì? Nói lẹ cho ông còn đi ngủ!
Mày là ai ? Cô Giáo Thảo Kurokuro
|
|
|
Post by KuroKuro on Aug 6, 2016 17:46:50 GMT 7
Nhân vật: Kurokuro / Cô Giáo Thảo / Mày là ai ?Thời gian: Sáng 13/2Địa điểm: Gốc cây đại thụList tương tác: 1 2 3 4 5 6 7"geez....phiền phức..." - sự chịu đựng của nhỏ đã đạt đến giới hạn "ông anh phiền phức quá rồi đấy... từ đầu tôi đã thấy ông anh ngồi tự kỉ đến thảm hại ở gốc cây vì không chơi nổi game nên đã có ý tốt rủ chơi cùng và giờ ông anh bị chọc giận chỉ vì con heo nái kia nói nhảm rồi thái độ lên cả tôi ? ha~ tôi tự hỏi ông anh mấy tuổi không biết? mà chẳng phải ông anh nói tôi trước à? ngay từ đầu tôi chỉ mời lập team cơ mà?! tự nhiên ông anh thái độ với cả tôi rồi ăn nói chảnh chọe?! tất cả là từ con heo nái đó mà ông anh gây sự với cả t-- uwait- quy ra là từ bà cô mà ra ha... thế tức là... Ugh... TRỜI ƠI TẠI SAO KHÔNG QUAY RA XỬ BẢ NGAY TỪ ĐẦU CHỨ?!?! TẠI SAO ÔNG ANH PHẢI GÂY SỰ VỚI TUI LÀM GÌ TRỜI ƠI CON MỤ KIA ĐÂU RỒI?!-- à ugh... về chuyện vừa rồi... xin lỗi nha hehe... Kuro có hơi quá lời... ưm... làm hòa nha...hehe~☆ ...." - độc thoại một tràng dài, nhỏ quay lại chế độ bình thường và kết thúc sự bùng nổ nhưng sau đó là im lặng 1 lúc không biết nên nói gì nữa "ugh... chết rồi... thất bại chắc rồi... tất cả là tại con heo nái đó.... trời ơi sao số tui nhọ vầy nè.... mãi mới tìm được 1 cung thủ để lập team mà...." - nhỏ nghĩ
Kurokuro Cô Giáo Thảo Mày là ai ?
|
|
Potatoo
Thực tập sư
Hỡi các vì seo hãy mang em đi
Posts: 81
|
Post by Potatoo on Aug 6, 2016 22:49:59 GMT 7
Nhân vật: Mày là ai ? / Kurokuro / Cô Giáo ThảoThời gian: Sáng 13/2Địa điểm: Gốc cây đại thụList tương tác: 1 2 3 4 5 6 7 8_______________________________________________ Đứng đó nhìn bé kiếm sĩ bùng cháy... Nó chợt nhận ra: đúng là con bé có lỗi khỉ gì đâu? OTL nguyên nhân to bự nhất, phá hủy bầu không khí thân thiện giữa nó và Kuro chính là má pháp sư não tỉ lệ nghịch với bụp đang giả ngu kia kìa........................................ Nó bỗng thấy tội lỗi vì lúc thuyết giáo pháp sư, vô tình, bé kiếm sĩ kia bị lôi luôn vào cuộc ... Nghĩ tới đây, nó lại liếc pháp sư tóc vàng hoe, khinh bỉ gần như trào ra ngập đất. Lại quay sang kiếm sĩ nhỏ, cô bé trông ủ dột vô cùng, có lẽ cũng thấy thật không phải khi chỉ vì một bạn trẻ pháp sư não tàn mà đi cãi nhau với nó? Mình cũng sai rồi aaaaaaaaa người ta có lòng tốt đi mời lập team chung mà ngu si thế nào lại... Sau đó, nó đặt tay lên đầu cô bé, xoa nà xoa xoa xoa, xoa cho đầu tóc thành ổ chim luôn nà "Anh nói hăng quá mà quên mất kẻ thù chung" - Lại liếc xéo ai đó "Thật xin lỗi, đã khiến em bận tâm rồi" - Xoa xoa xoa... nó có một người anh, hồi nhỏ, mỗi lần anh chọc nó nổi giận, đều đem đầu nó ra mà xoa xoa xoa. Ổng bảo rằng: "Trẻ con có 2 điểm yếu: một là đầu, hai là mông. Muốn dỗ thì cứ xoa đầu, kiên nhẫn xoa xoa sẽ hết giận. Muốn dạy thì tét mông, tét mấy cái sẽ chừa không dám quấy nữa!"... Nó không mấy ủng hộ việc dùng bạo lực lên trẻ con. Cùng lắm dùng bạo lực với mấy đứa từ 15 trở lên hoặc mấy ông anh không an phận thôi ┐( ´─` )┌ "Nếu bé vẫn muốn lập team thì anh cho tham gia. Rồi sau này mạnh lên anh với bé đi hội đồng má kia sau nhé?" - Câu đầu giọng nó thật ôn nhu, càng về sau thì càng lạnh dần, kết câu còn không phúc hậu cười khẩy một cái. Coi như cũng không mấy xui xẻo đi. Làm đồng đội của con bé năng động này hẳn cũng không mấy mệt mỏi như chung với mấy mẹ bánh bèo thảo mai... Kurokuro - Unlock Cung thủ Rank 1 với Mày là ai?
Mày là ai ? Kurokuro Cô Giáo Thảo
|
|
|
Post by KuroKuro on Aug 7, 2016 1:00:01 GMT 7
Nhân vật: Kurokuro / Cô Giáo Thảo / Mày là ai ?Thời gian: Sáng 13/2Địa điểm: Gốc cây đại thụList tương tác: 1 2 3 4 5 6 7 8"X-xoa đầu ?! Hắn ta nghĩ mình là trẻ con chắc ?!.... Không, Kuro... Mày phải kiềm chế.. Bình tĩnh bình tĩnh..." - nhỏ tự nhẩm trong đầu. Sau khi Mày Là Ai ngừng xoa đầu lại và nói về việc xử Cô Giáo Thảo, nhỏ hào hứng trả lời: "à vâng~ về chuyện đó em không ý kiến~ nhưng hiện giờ thì...chúng ta phải hợp tác với cô ta thôi.. Không còn cách nào khác.. Mà bỏ qua chuyện đó đi~ em đói quá~~ đi ăn đi~ có chỗ này em đang muốn đi thử~~ đi thôi đi thôi~~~" ...nói thêm...Cô Giáo Thảo bị họ bơ đẹp =))))))))))) Mày là ai? - Unlock Kiếm Sĩ rank 1 với Kurokuro
Kurokuro Cô Giáo Thảo Mày là ai ?
|
|
Vulcan
Người Mạo Hiểm
sic parvis magna
Posts: 406
|
Post by Vulcan on Aug 15, 2016 19:04:18 GMT 7
Đã lâu lắm rồi Heph Fossen mới cảm thấy nhẹ nhõm như thế này: hẳn là nhờ vào tài trà bánh của Marine cùng bầu không khí trong lành yên dịu dưới gốc đại thụ, hay đúng hơn - lần đầu tiên anh được mở lòng và thành thật với quá khứ của mình. Cầm lấy chiếc thìa nhỏ khuấy nhẹ tách trà, anh chợt thấy tiếc khi nhớ ra rằng Marine chỉ là một nhân vật ảo không hơn kém, đôi lúc anh ước rằng những người như cô thực sự tồn tại trong cuộc sống bên ngoài của Edward, như vậy thì cái thế giới đó sẽ tốt đẹp hơn một trên chín tỷ phần trăm phải không? "Thật sự cảm ơn anh đã chia sẻ nỗi đau của anh cho tôi."Cô pháp sư tiếp lời, giọng ủ rũ khiến anh thấy chút cắn rứt, rồi ánh mắt cô không còn lấp lánh như lúc vừa gặp nữa mà lại nhìn về phía xa xăm - phía của tòa thành cao sừng sững mà từ Ipios có thể dễ dàng thấy được nếu thời tiết hôm đó không sương mù. Bỗng Heph lại nghĩ về lần đầu anh trò chuyện cùng Scarlet và Acht. Cô Junys, hy vọng cô chưa từng và sẽ không phải nếm cảm giác bị phản bội bởi những người mình yêu mến."Xin lỗi, có lẽ tôi đã làm anh nhớ đến những ký ức không đẹp trong anh, và hơn hết, tôi lại không thể giúp gì được." Cô pháp sư thở dài buồn bã. "Xin cô Junys đừng nói vậy, chuyện qua cũng đã lâu, nay kể lại cũng chỉ như một lời nhắc nhở về lòng tin với người bên cạnh ta mà thôi. Còn nữa, cô đã kiên nhẫn ngồi nghe cả câu chuyện không mấy vui vẻ thế mà còn đồng cảm cùng tôi, Heph Fossen thật sự không thể nào cảm thấy may mắn hơn như vậy." Người thợ rèn thành thật đáp. Rồi anh mỉm cười, mắt cúi nhìn tay trái mải mân mê chiếc quai tách nhũ vàng chạm trổ hình hoa hướng dương. Không để ý rằng cô gái đối diện đã nhẹ nhàng đứng lên từ lúc nào, chậm rãi tiến về phía anh, vừa lúc Heph ngước lên nhìn Marine ngạc nhiên và chưa kịp hỏi, cô gái trẻ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Heph. Có thể do người thợ rèn tưởng tượng mà xung quanh hai người bỗng ánh lên một vùng sáng vàng nhạt rồi mờ đi trong chớp mắt. Đoạn, cô nói tiếp: "Có lẽ anh không rõ, nhưng với những người dân ở đất nước Orzu này, những đóng góp của anh là vô cùng to lớn. Người dũng sĩ, sự nổ lực của anh được tất cả mọi người ở đây công nhận."Nếu như câu chuyện không mấy vui vẻ khi nãy khiến lòng anh có chút chùng xuống, thì bây giờ Heph Fossen đang cảm thấy ấm áp và xúc động vô cùng. Đã lâu lắm rồi anh chưa từng được nghe những lời nói chân thành như thế, đã lâu lắm rồi chưa có ai đó hôn lên trán và nhẹ nhàng bảo rằng anh đã làm rất tốt... Hẳn là lâu lắm rồi...Hành động và lời nói của Marine khiến anh không khỏi không nhớ về 'người đó' - người duy nhất khiến anh thấy mình là một bản thể trong cuộc sống tẻ nhạt lúc trước, truyền năng lượng để giúp anh tiếp tục cố gắng không ngừng nghỉ để chứng tỏ bản thân. Đã từ rất lâu anh không được nghe giọng nói ấm áp và tràn đầy tình thương đó. Gần hai mươi năm dài khiến Edward quên đi nó ngọt ngào như thế nào lúc kể anh nghe những câu chuyện gối đầu giường, vài câu chuyện anh từng vòi vĩnh kể đi kể lại hàng chục lần vẫn không biết chán. Cái siết tay nhẹ và hơi ấm từ tay của cô gái pháp sư khiến anh trở về thực tại, có vẻ như hôm nay anh đã ôn về kỉ niệm hơi nhiều, nhưng trong thâm tâm, Heph không thấy phiền về điều đó, đôi lúc nhắc nhở bản thân về những thứ mình từng trải qua lại là một điều tốt - anh thầm nghĩ. Marine nay đã trở về chỗ ngồi của mình, cô vuốt nhẹ váy trước khi ngồi xuống chiếc ghế gỗ và rót thêm chút nước sôi vào ấm trà, xong xuôi, cô gái trẻ cất lời: "Còn về lí do tôi ở làng Ipios này, kể ra cũng dài dòng. Nhưng ngắn gọn nói, vì tôi sinh ra và lớn lên tại đây, nên tôi sẵn sàng trở về để bảo vệ nó. Anh biết đấy, từ sau thánh chiến của tứ đại thánh thú và những quái vật ở thảo nguyên zoi, làng Ipios đã không còn sự bảo hộ của thánh thú nữa. Tuy là nơi cách ra chiến tuyến nhất, nhưng không có gì đảm bảo được sự an toàn cúa nó là mãi mãi. Làng Ipios là một ngôi làng yên bình, nhưng vì thế, nó lại rất ít xuất hiện những pháp sư hay chiến sĩ, rất khó để chu toàn nếu không có một vị pháp sư đứng ra canh giữ. Đó là lí do tôi có mặt ở đây. Nhưng nếu làm một pháp sư bảo hộ, tôi rất khó có thể rời khỏi đây. Vì vậy, nếu nguyện ý, hi vọng anh có thể lâu lâu quay lại làng Ipios để thưởng thức một buổi trà chiều với tôi như hôm nay." Cô gái kết thúc lời đáp bằng nụ cười hiền hậu. "Cô Junys nói phải, hậu phương cũng cần có sự bảo hộ chặt chẽ không kém gì tiền tuyến và kinh thành. Tai họa không chỉ đến từ bên ngoài, đôi lúc nó lại nảy nở từ bên trong, nếu không chuẩn bị kĩ lưỡng ắt sẽ không đối phó kịp thời. Vả lại, Ipios quả thật rất ít nhân lực trông nom, người bên quân đội cũng không nhiều mấy; tôi thực sự lấy làm nể phục lòng tận tụy của cô đối với làng." Anh mỉm cười, trước đây Heph tưởng Marine chỉ là pháp sư làng đơn thuần, không ngờ cô gái trẻ lại có một quyết định đáng kính như vậy. "Trả lời câu hỏi của cô..." anh tiếp lời: "Dĩ nhiên là được, nếu cô không phiền Heph Fossen là bạn trà buồn tẻ, tôi sẽ ghé thăm thường xuyên khi có thời gian. Dù sao nơi này cũng là nơi khởi nguồn cuộc hành trình của tôi, nếu nói rằng bản thân thực sự đem lòng yêu mến nó là không quá mạo muội, tôi cũng xin được thật tâm mà thú nhận." Dừng một lát, anh nói tiếp: "Cũng bởi vì vậy mà lúc trở thành dũng sĩ của Orzu, tôi đã tự hứa sẽ bảo vệ những thứ mình yêu quý, nơi đầu tiên tôi nhớ đến chính là Ipios đây."Người thợ rèn khẽ ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chiều nhẹ nhàng soi qua tán cây cổ thụ rậm rạp, khiến ánh sáng trở nên nhỏ nhắn như những vì sao trời. "Tôi biết điều đó nghe có vẻ sáo rỗng, cứ cho là tôi đang cố xu nịnh cô Junys cũng được... nhưng với tôi, chiến đấu vì thứ mình muốn sẽ tạo ra chiến tranh, và chiến đấu cho thứ mình yêu quý lại kết thúc nó. Chiến trận chỉ có một, nhưng tính chất của nó có phi nghĩa hay chính nghĩa thì lại phụ thuộc vào mục đích của đôi bên. Nên khi nhận ra tôi đang chiến đấu vì thứ mình thật sự yêu quý, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, vậy ra trận chiến này đối với tôi lại là trận chiến chính nghĩa. Ít nhất trong lúc này, tôi hi vọng là vậy." Heph gượng một nụ cười rồi thở dài, mọi thứ chỉ là tương đối mà thôi phải không? Với những hiểu biết ít ỏi của anh về vương quốc này, hẳn tình cảm nhất thời anh dành cho nó cũng không đảm bảo được gì cả."Tuy vậy tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó cô Junys sẽ có dịp thăm thú thành Gnosi, thành bây giờ có vẻ náo nhiệt và hào nhoáng lắm. Coi như một ngày đổi gió cũng được, hoặc có thể đi gặp lại người thầy năm đó của cô? Nhắc mới nhớ, người đó hẳn giờ vẫn còn làm việc trong hoàng gia Gnosi?" Anh buộc miệng hỏi mà quên cả cân nhắc nên vừa kết thúc câu nói đã tằng hắng một tiếng lấy làm hối hận, hy vọng câu hỏi không quá mạo muội làm đối phương khó xử.
Heph Fossen Marine Junys
|
|