|
Post by Bi Shakalaka on Sept 9, 2016 23:46:40 GMT 7
Nhân vật: Vernicia ll ShikobaThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Thay vì trả lời Vernicia, người bạn đồng hành 1 lần nữa lại trở nên mụ mị, mơ màng, mặt đỏ hoe cả lên. Rồi bắt đầu chuyển sang làm đủ hành động kì quái với cô. Nào là nắm tay kéo đầu cô vào eo mình, rồi lại đẩy cô lên rồi ôm eo cô, vừa khóc thút thít vừa xoa đầu cô. Lạy chúa lần này còn nặng hơn cả hồi đầu, chính cô tự rước họa vào thân rồi! Chắc do cú kí lúc nãy mà Shikoba càng ... tửng hơn. Chịu trận nãy giờ kèm với khuôn mặt kì thị lo âu, chẳng biết đánh trong này thì ngoài đời có ảnh hưởng gì không, cô mà bị kiện thì chắc chết quá, nhưng đâu phải do cô cố tình?!! Tĩnh tâm lại, cô đẩy Shikoba ra, lay lay người cổ. Điệu này chắc phải kiếm nước tạt vào mặt cho tỉnh quá. "Được rồi, đứng dậy nào" - Cô cố gắng dùng hết lực để đứng dậy, nhưng vì sợi dây và Shikoba không được tỉnh táo cứ ngồi lì dưới đất nên hoàn toàn thất bại.
Vernicia Shikoba
|
|
|
Post by SlothSloth on Sept 11, 2016 1:28:22 GMT 7
Nhân vật: Shikoba ll VerniciaThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Link bài trướcVernicia cố gắng làm mọi cách để Shikoba tỉnh táo hơn, nhưng mà...có vẻ như mọi nỗ lực của cô người lùn đều trở thành công cốc. "Được rồi, đứng dậy nào" - Vernicia nói, cố gắng dùng hết lực để đứng dậy, nhưng với thân hình nhỏ nhắn thế kia, đã vậy còn bị cột vào người mà cao hơn mình cả một cái đầu thì có vẻ như những gì cô ấy đang làm không đem lại hiệu quả cao lắm. Nếu mà là trong hoàn cảnh bình thường, có lẽ Shikoba sẽ cười, tất nhiên là không phải cười nhạo rồi, mà nhìn cái cách Vernicia cứ xốn xôn lên cố thoát ra trông nó dễ thương thế nào ấy. Nhưng mà... Hiện giờ, Shikoba còn chẳng biết mình đang làm cái quái gì nữa, hành động bộc phát của cô chẳng khác gì mấy đứa phê cần mình đang lên cơn say vậy. Mà thậm chí có say cô cũng chẳng bao giờ làm vậy. Không lẽ đổ lỗi cho staff là họ khoái hành player quá? Nhưng mà có thể, vẫn có những người khác bị giống mình mà. Phải không? Có mình mày bị rớt não thôi con, đừng có mong chờRồi trước mắt cô, quang cảnh 2 người đã tới nơi trở thành quang cảnh ở trong giảng đường. Lại là hình ảnh cô gái tóc đen đó, nhưng lần này nó rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô ta đang ngồi kế bên Shikoba, mỉm cười và vẫy gọi cô đến với mình. Dù...về mặt logic thì làm thế nào mà cô ta biết được mình, tất nhiên Shikoba thừa biết đây chỉ là mơ. Nên chính vì thế, vì nó "chỉ là mơ" thôi nên cô mới mặc kệ tất cả, tận hưởng giấc mơ, dù rằng thật ra cô chẳng dám tới mức mà ôm cô ta như ban nãy...Mỗi lần cứ nhìn thấy là lại teo, chẳng có đủ can đảm để tới gần cô ta. Nên thay vì ôm ấp, xấn xông như lúc chưa tỉnh táo ban nãy, cô chỉ bắt tay cô ấy - song, cũng lúc đó, thật ra Shikoba đang bắt tay với Vernicia. Không biết rằng mình đang thực sự, thực sự trông rất vớ vẩn lúc này. Thiệt là, chính xác là cô đang làm cái quỷ gì vậy? Nhưng sau một hồi Vernicia cố gắng lay Shikoba dậy cũng có chút tác dụng. Khung cảnh bây giờ đã chuyển sang mờ mờ, không rõ ràng của thung lũng. Ánh sáng phát ra từ sợi dây chiếu thẳng vào mắt cô như thể đang cố đánh thức Shikoday dậy vậy. Rồi cô đứng lên, lạng choạng đi...Mà cũng chả biết đi đâu nữa. Khốn nạn thật. Nãy giờ cứ làm ba cái hành động gì - sao mà biết được - nhưng có vẻ như nó không mang lại kết thúc tốt đẹp cho lắm. Chà, chi mà nó chỉ gây ảnh hưởng tới mình cô thôi thì Shikoba cũng chịu, đằng này nó lại phá đám cả hai. Chắc hết event phải gặp Vernicia ngoài đời để dẫn đi ăn chuộc lỗi quá...Hahaha mà có mơ mới làm ấy, có khi nói chuyện được vài câu là Vernicia ngoài đời bỏ cha nó về luôn chứ nhỉ? Sau một lúc thì đầu cô cũng đã bớt đau, cô thấy mình đang đi, đồng thời khiến cô bạn khốn khổ của mình gặp khó khăn khi đang chới với cố không bị vấp ngã. Mà thật chứ, Vernicia mà té ngửa thì có khi cô cũng té theo. Vậy nên cô vụng về dừng lại và khuỵu thấp người xuống để Vernicia có thể đứng vững lại. Giá mà sợi dây nó đừng có cột chân cả 2 ở vị trí này nhỉ? Nhìn bộ mặt vừa kì thị, vừa lo âu của Vernicia, Shikoba đoán rằng ban nãy mình đã làm gì đó...Rất, rất tệ. Nhưng mà cô người lùn chịu đựng được tới giờ cũng hay thật. Thiết nghĩ, bây giờ thậm chí có quỳ lạy xin lỗi cô ấy trăm nghìn cái cũng chẳng đủ. Shikoba nhìn Vernicia với vẻ thảm hại vốn có của mình và mấp mấy môi, ý muốn xin cô gái kia đừng giận mình. "N-này..." - Shikoba nói nhỏ. - "B-ban nãy mình c-có làm gì...c-cho mình xin lỗi nhé."Sao mà vớ vẩn thế này? Đã nghĩ là xin lỗi thì sẽ không giải quyết được gì rồi mà! Lời xin lỗi như lúc này này, chẳng khác gì đập tan cái cừa kính nhà người ta rồi chả đền chả bù, mà cứ xin lỗi thôi ấy. Có lỗi gì mà xin quài vậy?? Nghĩ tới đó cô cắn môi, muốn nhảy xuống vách đá cho rồi...Nhưng mà chẳng có vách đá nào, cũng như nếu mà có, mà nhảy xuống thì cả hai cùng tèo luôn nên có nhanh chóng đẹp suy nghĩ đó qua 1 bên. "T-thật đấy! M-mình ban na-nãy có làm gì thì...Mong Vernicia...M-mong bạn đừng d-để bụng." - Shikoba chợt nói tiếp, cô muốn thật lòng nói những gì mình đã thấy để có thể dễ dàng giải thích hơn vì sao lại có những hành động quái gở mà cô đã làm torng lúc nửa mơ nửa tỉnh...Nhưng mà, nghĩ tới cô kia thì cô cũng chẳng dám hó hé môi. Đành cúi gắm mặt xuống. - "N-nếu mình có làm gì quá đáng thì c-cứ đánh mình lại đi..."Shikoba nói, nghĩ rằng Vernicia sẽ tát vào mặt mình.
Shikoba Vernicia
|
|
|
Post by sidaids on Sept 11, 2016 3:43:05 GMT 7
Nhân vật: Kirakura , Kei Thời gian: 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết 1 2 3 4 5 huhuhu speechless
|
|
|
Post by pourpra on Sept 12, 2016 2:08:35 GMT 7
Game Event
Valentine Quest 4.1
|
|
|
Post by nam on Sept 12, 2016 4:33:15 GMT 7
NamLv9. Dũng sĩ diệt heo Con nợ thế kỉ Số nhọ Osin được việc Florence
|
|
Vulcan
Người Mạo Hiểm
sic parvis magna
Posts: 406
|
Post by Vulcan on Sept 12, 2016 8:25:08 GMT 7
"Thình. Thịch. Thình. Thịch." Từng bước chân nhịp nặng nề cứ thế vang vọng trong khoảng không gian yên ắng, đã hơn nửa tiếng trôi qua từ lúc Heph và Jerrold quyết định tiếp tục cuộc hành trình. Cả hai đã nhất trí với nhau việc cùng đếm nhịp mà bước với một bên chân bị cột chặt bởi sợi dây ánh sáng; lúc đầu mọi thứ khá khó khăn vì chưa quen sải chân cũng như không khí cẳng thẳng giữa đôi bên khiến cho cái công việc đòi hỏi tinh thần đồng đội này trở thành một trở ngại cực lớn. Nhưng sau nhiều lần vấp ngã và hô to nhịp cùng nhau, giờ đã có chút hiểu ý nên chỉ im lặng mà đi, chốc đã qua khỏi vùng đầm lầy ẩm ướt và bí bách. Vừa ra khỏi khu rừng rậm, Heph để ý thấy trời đã tối sầm, dù trong đồng hồ hệ thống vẫn là ban ngày, hay đúng hơn là tầm trưa một chút, cây cỏ cũng xum xuê, chỉ không dày đặc như khu đầm lầy và đa số là loài cổ thụ lá to hình thù kì dị cùng dây leo chằng chịt. Điều đáng nói hơn là những đốm sáng li ti chập chờn cứ trôi nổi trong không khí như đom đóm, hay đúng hơn như những tinh tú trên trời. Dù cảnh có đẹp thơ mộng là thế, Heph vẫn cảm thấy không tốt chút nào, một mặt vì vết thương cứ âm ỉ khó chịu, mặt khác là sợi dây phiền toái buộc anh với tên đồng đội phải đi chập chững như đứa trẻ tròn năm. Anh cố nén tiếng thở dài vì biết rằng nó cũng chẳng giúp được gì ngoài khiến đòn trọng thương đau thêm thôi... vả lại không khí ở đây dù có đỡ tăm tối hơn khu đầm lầy thì cũng không thoải mái chút nào, những đốm sáng chập chờn cứ như theo dõi từng động tĩnh của cả hai, và Heph cứ thi thoảng lại có cảm giác lạnh gáy, cứ như ai đó đang rình rập hai người họ vậy. "Chào mừng đến với thung lũng sương mai, hy vọng bạn sẽ có một trải nghiệm thú vị tại đây!" Hệ thống nói vọng từ phía hai bên sườn một cách đột ngột, khiến anh hơi giật mình một chút vì mãi cảnh giác xung quanh. Hừm, vậy đúng như Heph nghĩ, cả hai đã đi ra khỏi khu vực đầm lầy và đến thung lũng sương mai, trông nơi đây chẳng có cảm giác là nơi người sống, dù cái tên nghe có vẻ là một nơi lí tưởng như thế. Vậy thì không hay, thế làm cách nào anh mới cắt đứt được sợi dây ở chân đây? "Bẹp." Tiếng động dưới chân không còn là thình thịch như trước mà nghe có gì đó nhớp nháp lắm, khiến Heph hốt hoảng nhìn xuống, thì thấy một rễ cây màu xanh dương nằm nát bươm, khoan đã, đó không hẳn là rễ cây, nó giống như xúc tu của loài bạch tuột hơn với những giác hút hình lục giác cứ thập thò và tuôn dịch nhầy khắp nơi. Cú đạp khi nãy khiến xúc tu vỡ bươm, trào ra nhiều chất nhầy kì lạ màu xanh, khiến chân của cả hai người bị dính với mặt đất. Chưa kịp định thần để xử lí cái tình huống oái ăm kì lạ, bông Heph cảm thấy bị nhấc bổng lên không trung, đầu bị dốc ngược xuống đất và toàn thân thì bị trói chặt đến khó thở. "Cái quái gì thế này???" người thợ rèn không khỏi giấu được thái độ mất bình tĩnh, dù sao đi nữa, anh cũng chẳng ngờ mình sẽ bị một loài cây kinh tởm nhớp nhúa trói ngược lên trời, thà rằng một con yêu quái bặm trợn thì còn có vẻ hợp lý hơn cái trò biến thái này.
|
|
mack21
Thực tập sư
EM CHỈ LÀ CON CHIM BÉ NHỎ YẾU GIÓ
Posts: 68
|
Post by mack21 on Sept 12, 2016 20:41:31 GMT 7
Nhân vật: Kei ll KirakuraThời gian: 14/2 Địa điểm: Thung lũng sương mai Sau khi bay một lúc lâu qua đầm lầy chết, Kei và Kirakura quyết định dừng chân nghỉ một lát cho đỡ mệt. Xem ra họ cũng đã tới được thung lũng sương mai nọ. Có lẽ chỉ cần nghỉ một lát nữa là sẽ có thể đi tiếp. Lúc này cơ thể Kei không được tốt lắm, mặc dù chỉ bay không lâu nhưng do vết thương chưa lành hẳn nên cũng cảm thấy mât sức hơn. Đã vậy Kirakura còn nghịch bậy... Kei lắc lắc đầu cho quên chuyện ban nãy, Kirakura chỉ là không biết thôi, chỉ là sau này mình phải cẩn thận hơn mới được. Thở dài một tiếng, Kei đáp xuống mặt đất. Nhưng do hai người vẫn bị cột vào nhau với cái tư thế trời ơi đất hỡi đó nên Kirakura không tiện leo xuống. Như thế này cũng không thể đi lại được nên phải nghĩ cách thôi... Thế là Kei loay hoay xoay tới xoay lui, cố gắng xoay Kirakura ra một vị trí thuận lợi hơn để di chuyển. CŨng hên là cái dây này cũng khá co dãn, có thể xê dịch đươc chỉ là không thể gỡ ra thôi... Và sau một hồi đứng lọ mọ thì rốt cuộc Kei cũng xoay được Kirakura vào vị trí tiện hơn một chút... A nhưng mà ... có gì đó sai sai... Kei không nghĩ là mình có thể xoay Kirakura để ráng tìm thêm vị trí khác nữa, nên chắc đành phải tiếp tục đi với tư thế này thôi. Kei nhìn Kirakura một lúc rồi nói: - Này, Nếu gặp ngoài đời cậu phải bao anh ăn trả công đấy. Công anh vừa cõng vừa bế cậu như thế này này. Nói xong thì cười lớn một cách thích thú. Lâu rồi Kei đã không cười như thế... Sau đó Kei bế Kirakura đi tiếp. Đi chưa được vài bước thì chân cậu dẫm phải cái gì đó. Trơn trơn tuột tuột, lại còn vừa tròn vừa dài và mềm mềm??? Chưa kịp đoán đến giây thứ 2 thì cả Kirakura và Kei đã bị nhấc bổng lên bởi một mớ xúc tu nhớp nháp trơn dính. Xúc tu len vào giữa cả hai tách Kei ra khỏi Kirakura một chút, nhưng do chân của cả hai đang dính vào nhau nên căn bản cũng chỉ cách nhau chừng 5-10 cm. [ Người chơi đang chạm trán Thực nhân hoa khổng lồ ] Kei chấn động! Đây không lẽ là... TENTACLE?? Đó giờ coi phim ảnh gặp thể loại này rất nhiều, chủ yếu là trong tranh sách khiêu dâm đồi trụy. Kei đương nhiên có đọc mấy cái đó, cậu cũng có nhu cầu chứ... Nhưng ai mà nghĩ cậu có một ngày lại tự mình trải nghiệm cảm giác bị tentacle quấn lấy rồi sờ mó như thế này cơ chứ!! Xúc tu nhớp nháp đang quấn lấy cả hai, quấn chặt lấy tay chân không thể cử động được. Lại còn bị những cái xúc tu nọ lần mò tứ tung khắp nơi. Kei bối rối nhìn qua Kirakura, cậu ấy không sao chứ?? -Kirakura, Thực nhân hoa này phải làm sao đâyyyyyyyy
Kei KirakuraLv.5
|
|
Juu
Thực tập sư
Cơm thịt bò
Posts: 156
|
Post by Juu on Sept 13, 2016 20:04:18 GMT 7
Nhân vật: Jerrold | Heph FossenThời gian: 14/2 Địa điểm: Thung lũng sương mai List tương tác: Previous... Thành thật mà nói thì bị cái cây khổng lổ kinh tởm này treo ngược lên còn đỡ hơn là chơi trò "hai người ba chân" suốt cả quãng đường dài từ đầm lầy chết vào đây với Heph. Nhìn hắn lúc đi, chốc lại lấy tay ôm ngực day, Jerr cũng cảm thấy có lỗi một chút, nhưng giờ mà mở mồm ra có khi còn phản tác dụng hơn... Nhưng đùa vậy, chứ cảm giác hiện tại cũng không thoải mái hơn là bao, cả Heph và Jerr đều bị đám xúc tu của cây trói chặt tay chân, tiếp theo là gì ? Tống cả hai vào mồm và nhai ngấu nghiến như titan trong SnK sao... Không thể để bản thân chết một cách lãng xẹt như này, anh cũng cố gắng vùng vẫy, tìm cách thoát khỏi thứ nhầy nhụa èo oặt này, nhưng vô ích, cả tay và chân đều bị khống chế, không thể nào mà chạm tới được chiếc kẹp áo để giải phóng vũ khí. "!!!!" Bông hoa lớn nhất, có vẻ là "đầu não" của con thực quái, một bên cánh hoa đã dài gần bằng một cánh tay, thử tưởng tượng một bông hoa tạo nên từ chục chiếc cánh như vật có thể to tới cỡ nào. Nó từ từ hạ xuống dò xét cả hai, cùng lúc là hàng trăm chiếc xúc tu và dây leo nhỏ hơn từ trên thân cây bò ra và bắt đầu bò lên tay, chân của con mồi để "thăm dò". Cảm giác rờn rợn, nổi da gà xuất hiện khiến Jerr thật chỉ muốn dùng tay nếu có vặt chết toi cái đầu đẹp đẽ của nó, thật tởm quá đi mất. Nhưng trước khi có thêm bất cứ ý nghĩ điên rồ nào chống lại con quái, Jerrold đã kịp thấy được vật thể đang phát sáng lấp lánh bên trong nhuỵ hoa, thứ này chắc chắn là ngọc âm ti - vật phẩm cần thiết cho chặng tiếp theo, và nó đang nằm trong lòng con quái... Nhanh chóng muốn thông báo cho Heph về "phát kiến" của mình, anh vội vàng quay sang, nhưng bấy giờ Jerr mới nhận ra, trong lúc bông hoa "đầu não" vẫn đang canh chừng anh thì những xúc tu lớn của nó đang thoải mái "đánh chén" con mồi còn lại - Heph. Trông tên thợ rèn lúc này có vẻ đã mất dần ý thức, miệng cứ liên tục lảm nhảm điều gì không rõ nữa. Từ má trong của xúc tu, chúng vẫn liên tục nhả dịch vị qua mô gai lên người Heph. Không lẽ thứ dịch vị này...Jerrold để ý những xúc tu mới bám trên tay anh cũng bắt đầu chảy ra một thứ nước gì đó nhơn nhớt... "Không ổn rồi. Mà *** từ đầu event đến giờ đã có cái quái gì ổn đâu cơ chứ ?!?" - HEPH! HEPH FOSSEN! CÓ NGHE THẤY TÔI NÓI GÌ KHÔNG VẬY ? TỈNH LẠI ĐI!
Jerrold Heph Fossen
|
|
|
Post by Nigiri-chan on Sept 13, 2016 21:40:56 GMT 7
Nhân vật : Gor | Chu-tanThời gian : 14/2 Địa điểm : Thung lũng Sương Mai List tương tác: 1, 2, 3, 4Gor cứ tiếp tục bước đi, xách bên mình Chu-tan trong cái bọc áo choàng của anh ấy cho đến khi cuối cùng cũng ra khỏi vùng đầm lầy chết. Trước mắt hai người là khung cảnh huyền ảo của thung lũng sương mai, được bao phủ bởi cây xanh khắp nơi tưởng chừng như vô tận cùng với những sinh vật bé nhỏ li ti sinh sống ẩn nấp trong các lá cành. Chú dơi con trắng thò đầu ra nhìn quanh mà trầm trộ trước cảnh vật đẹp đẽ ấy, không khỏi ngạc nhiên hết lần này đến lần khác -"Chu ~"Thằng bé quay lại nhìn sang Gor lấy móng kéo tay áo của đồng đội mình như muốn bảo là nghỉ chân lát vì dù sao họ cũng đã vác mình nãy giờ chắc hẳn cũng mệt và đương nhiên nó cũng đã hồi phục hoàn toàn sức lực nhờ anh ta cả, nên chút nữa khỏi phải ở trong bọc tiếp cho vất vả. Gor cũng gật đầu đồng tình, kiếm một góc cây mà ngồi có điều ngay khi đặt mông xong cảm thấy có cái gì đó cộm cộm lại còn ướt trên nền đất. Nhìn xuống mới nhận ra là đang ngồi phải một cái rễ cây rất lớn....đã thế nó còn biết cử động nhúc nhích ?! Hóa ra không phải rễ cây mà là dây leo, trước khi có thể chạy thoát nó đã lao vào quấn lấy cả hai. -"Chuuuu !"
Tưởng sau vụ với con quái điểu đã yên ổn rồi giờ đến lượt có thực nhân hoa khổng lồ kéo đi bọc quanh thân họ bằng các xúc tu nhầy nhụa để hút sinh lực. Lại một lần nữa rơi trong tình thế nan giải bó buộc nhưng nếu không hành động nhanh chóng thì coi như chấm hết cho hai chú cháu.
Gor Chu-tanLv.5
|
|
|
Post by sidaids on Sept 14, 2016 1:44:19 GMT 7
Nhân vật: Kei ll KirakuraThời gian: 14/2 Địa điểm: Thung lũng sương mai Vì cánh của Kei không bay được lâu nên phải đáp xuống để anh nghỉ ngơi. Do tư thế cột chân kỳ cục Kirakura chỉ có thể đập mặt xuống đất Kei mới đi lại được. Thế là cả hai phải nghĩ cách dịch chuyển cơ thể cậu sao cho tiện lợi di chuyển Kirakura cũng không để tâm việc Kei có nghĩ cậu thừa cơ hội hay không, nhưng thôi lợi đến thì cứ nhào vô. Trai đẹp trước mặt tội gì cử. - Này, Nếu gặp ngoài đời cậu phải bao anh ăn trả công đấy. Công anh vừa cõng vừa bế cậu như thế này này.
Kirakura nghe xong trong lòng chỉ nghĩ, không chỉ cõng bế còn cùng cậu đánh gà cứu cậu mấy lần thay cậu bị chim hốt về đối diện với nguy cơ làm điểu phu nhân Đừng nói chỉ bao ăn một bữa, mua luôn cho anh cái nhà hàng ăn cả đời còn được Nghĩ vẩn vơ một lát cậu nghe anh cười lớn mà không kiềm được ngạc nhiên. Quen Kei lâu rồi chưa thấy anh cười vui vẻ như vậy bao giờ. Quanh cậu đầm lầy âm u quỷ khí cũng nhờ vậy mà đỡ căng thẳng . Nhưng nghe anh bâng quơ nói thế cậu cũng đột nhiên nảy ra suy nghĩ rủ anh đi chơi sau event valentine này Không khí vui vẻ chưa được bao lâu thì cậu phát giác được mình bị tách ra khỏi Kei dù hai chân bị trói cùng nhau. Kirakura cảm thấy tay chân mình lúc này bị siết chặt cùng cơ thể treo lơ lửng. Cậu vô cảm đến đâu cũng không thể không cảm thấy kỳ quặc khi có cái gì đó đang trườn vào trong quần áo Nô nô nô nô Cái game này nó muốn thông người chơi cho bằng được đây mà. Hết con điểu to hơn cái nhà giờ đến xúc xích ủa lộn xúc tu. Cậu thừa nhận cậu cũng hơi kì dị, thậm chí nhà riêng còn có hẳn một phòng chứa đồ chơi nhưng chưa bao giờ nghĩ chính bản thân mình lại bị đem ra xài. Cậu mà mất trinh mặt sau vì cái game này, cậu thề phải kiện tan nát nhà sản xuấttttt- ý huynh đài lạnh quá cái đó không phải đồ chơi đâu bỏ gia bỏ gia Kirakura lo lắng nhìn sang Kei, lúc này cũng đang bị mấy xúc tu quấy nhiễu, đồng thời cũng nghe anh hô lên “Kirakura, Thực nhân hoa này phải làm sao đâyyyyyyyy”
Kirakura bị mò mẫm choáng váng cả đầu, xúc tu trói chặt hai tay và nơi khác trên người làm máu trong người cậu không lưu thông được, cậu híp mắt cố gắng nhìn quanh nhưng vẫn không phát hiện được gì cũng không thể nghĩ ra cách giải quyết. Chả hiểu sao thần trí cậu ngày càng mơ hồ, ráng lúc thần trí còn minh mẫn nhất mà hồ đồ nói với Kei “Prisma bảo chúng ta đến đây lấy Ngọc sương sớm trên cây” “Anh nghi liệu có phải con này không. . . ” Ngay lúc này, cậu cảm giác được một hàm răng không nặng không nhẹ cắn phập vào cổ.
Kei KirakuraLv.5
|
|
|
Post by TiTani on Sept 14, 2016 21:50:26 GMT 7
Nhân vật: Seren/ MerciThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết List tương tác: 1 Chẳng là trong lúc vừa đi vừa tán gẫu thì giẫm phải cái gì đó, chưa kịp định hình nó là cái gì thì bị quấn tay quấn chân xốc ngược cả lên. À lần này thì nhìn thấy rõ rồi, nó là 1 con..bông hoa lớn với cánh hoa nhìn như xúc tu. Mấy cái xúc tu của nó quấn lấy cả hai người, và Seren nhận ra nó còn tiết ra cái dịch gì nhờn nhờn kinh khiếp đi được Cảm giác buồn nôn không nhẹ Thứ này cứ trườn bò khắp người khiến cậu ngứa ngáy Đây là một chuyện rất nhạy cảm đó, cậu không thích bị sờ mó khắp người kiểu này. Cậu nghiêng đầu qua 1 bên nhè bớt cái chất nhầy chảy vào miệng cậu, thật ra là muốn nhổ toẹt hết ra cơ. Bỗng cậu thấy choáng váng, xây xẩm, cảm giác như sức lực trong mình như đang bị rút dần đi. Seren cố kéo tay ra khỏi cái xúc tu nhớp nháp đó nhưng không thể, cả đầu óc lẫn cơ thể đều trì trệ không tỉnh táo nổi. Người bên cạnh cậu không biết có bị vậy không hay nó tính xử cậu trước rồi xử người ta sau? Nhớ lại..nhiệm vụ ở đây là... Ngọc Ngọc? Ngọc ở đâu? Dùng chút lí trí còn sót Seren nhìn thấy giữa nhụy hoa có ánh sáng lấp lánh "Merci..." "Ở nhụy hoa.."
. . Đến đây não chính thức đình công, con bông này có vẻ vừa rút cái roẹt muốn cạn sức tàn của cậu luôn rồi, Seren bất tỉnh nhân sự trước. Trông cậy tất cả và người bên cạnh vẫn còn tỉnh táo.
SerenLv.6 MerciLv.5
|
|
|
Post by Bi Shakalaka on Sept 14, 2016 23:39:38 GMT 7
Nhân vật: Vernicia ll ShikobaThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Thung lũng sương mai Chật vật té lên té xuống một hồi lâu thì có vẻ Shikoba cũng tỉnh ra bớt. Khổ hết sức, tình trạng Shikoba thế này thì sao mà tiếp đây, nhưng đã đi được tới đây rồi thì phải ráng lên chứ, không được bỏ cuộc. Tranh thủ lúc hồn Shikoba chưa bay đi, cả 2 cùng dìu nhau đi tiếp. "B-ban nãy mình c-có làm gì...c-cho mình xin lỗi nhé." - Shikoba lắp bắp trong lúc đi. Thiệt tình chẳng biết từ đầu tới giờ cô ta xin lỗi bao nhiêu lần rồi. Biết là không có ý gì nhưng Vernicia vẫn cảm thấy khó chịu với thái độ nhu nhược yếu đuối của Shikoba. Cô không trả lời, chỉ thở dài một hơi. "N-nếu mình có làm gì quá đáng thì c-cứ đánh mình lại đi..." - Hm.. Đánh à? Cô dừng lại, ngước mặt lên nhìn Shikoba. Cô này... tại sao cứ phải chịu thiệt thòi vì người khác chứ, bộ vật vã đi lấy thuốc tới với cú kí lúc nãy chưa đủ à?? Không thì thà đừng nói gì tiếp, chỉ tổ làm cô bực thêm thôi. Cô tính lơ luôn Shikoba, nhưng nghĩ làm thế cũng tội cổ, thế nào lát cũng lại áy náy mà nói tiếp cho xem. Vernicia nhón chân, vươn tay lên xoa xoa đầu Shikoba. Nghiêng đầu rồi cười nhẹ: "Bớt xin lỗi lại đi, lo tập trung này" - Cô chỉ chỉ ngón tay vào đầu của mình. Lại tiếp tục 1 chặng đường vất vả, nhưng đỡ hơn trước nhiều vì Shikoba cũng giữ được lí trí. Hồi cả 2 cũng thoát khỏi được Đầm lầy chết, chuyển sang map khác. Phải công nhận nơi đây đẹp thật, nhưng Vernicia không hề cảm thấy an toàn ở đây. "Choẹt"Cô đạp phải một cái rễ cây, nhưng rễ cây gì mà kì lạ thế, mềm nhũn như con ốc sên ý... Khoan đã, nó đang di chuyển kìa. Nhìn theo cái rễ cây từ từ rút lại thân chủ.. ÔI CHÚA ƠI CÁI QUÁI GÌ THẾ KIA!!! Lúc này hệ thống mới báo hiệu: Người chơi đã chạm trán phải [ Thực nhân hoa khổng lồ ]2 đứa cuống cuồng đang tính chạy lui dù biết là không kịp thì đã bị cuốn lên mất tiêu. Cả 2 bị tách ra, nhưng Shikoba cũng không cách xa cô lắm vì sợi dây phát sáng kia. Các "nhánh" của con quái kia bắt đầu vào sờ soạn cô và người đồng đội, hình như chúng đang dò xét..hay làm gì đó làm sao biết được. "Agh!" - Chúng tập trung vào cô nhiều hơn. Cảm giác thật khó chịu, chúng tiết ra thứ chất nhờn gì đấy, thật gớm ghiếc. Cô cố gắng vùng vẫy hết sức mà không được, càng lúc càng mất sức, đến cả nhìn mà cũng không còn rõ nữa. Đầu óc cô trở nên mụ mị, chẳng nghĩ được gì cả. Thôi chết rồi như thế này thì làm sao thoát ra được chứ..
Vernicia Shikoba
|
|
|
Post by SlothSloth on Sept 15, 2016 10:20:55 GMT 7
Nhân vật: Shikoba ll VerniciaThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Đoạn trước đó Shikoba có xin lỗi Vernicia nhưng cổ cứ im im làm cô cảm thấy bứt rứt trong lòng khủng khiếp. Ý là...xin lỗi, xin lỗi hoài, chẳng lẽ cứ xin lỗi là người ta sẽ tha hả? Nhưng hồi sau cô bất giác nói tiếp thì cô cứ nghĩ rằng mình xác bà nó định rồi vì cô cứ cho là Vernicia đang rất giận mình. Nhưng thay vì bùng nổ, trút giận hết lên Shikoba thì Vernicia lại nhón lên và lấy cái tay nhỏ xíu ấy xoa xoa đầu cô. ?? Shikoba ngớ người ra nhìn, sao kì vậy? Nhưng hồi sau suy nghĩ của cô lại chuyển sang như thế này: "TRỜI ƠI, SAO LẠI CÓ THỂ DỄ THƯƠNG NHƯ VẦY??" - Cô muốn nói lên nhưng cố kìm lại, thay vào đó mặt cô đỏ lên như muốn đứt mạch máu tới nơi vậy. Hồi đầu Vernicia có phần lạnh lùng, nhưng ai ngờ cô ấy tốt như thế chứ. Shikoba cứ nghĩ rằng Vernicia rất giận mình nên cứ líu quíu như thể cô bạn muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy. Chưa kịp định thần lại thì Vernicia nghiêng đầu và cười nhẹ. Giời ơi, Shikoba có cảm giác như Vernicia muốn ném cô khỏi tầng mây thứ 9 và ra tới vũ trụ luôn vậy! Hành động của cô ấy khiến Shikoba có thể trưng cái bộ mặt tươi như hoa ra khắp nơi suốt cả ngày ấy. Thật là đáng yêu hết sức, phải mà họ có thể gặp nhau ngoài đời thì có khi cô bắt cóc sẽ nguyện yêu thương cô người lùn suốt đời luôn ấy chứ! Mà suy nghĩ vẩn vơ vậy chứ chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Rồi Vernicia ra hiệu, ý muốn cả hai đi tiếp. "Bớt xin lỗi lại đi, lo tập trung này." - Vernicia nói, chỉ chỉ tay vô đầu ý muốn nói là việc chính bây giờ cần làm là ra khỏi nơi đây, vì quả là họ đã tốn khá nhiều thời gian ở đây rồi. "A-ah, c-cám ơn nhiều n-n-nhé. B-bạn tốt quá!" - Câu nói của Vernicia kéo tâm trí của Shikoba trở lại với trái đất, cô liền xoắn suýt cảm ơn cô bạn của mình. Sau đó họ đi tiếp, mà công nhận bị cột thế này đi đứng cũng khó khăn ghê, nhất là khi cô muốn cõng cha nó Vernicia nhưng cứ ngại nói ra, thành ra cả hai cứ đi tiếp luôn. Ra khỏi đầm lầy chết. Khung cảnh xung quanh thật sự rất đẹp, nhưng có gì đó cứ sai sai thế nào ấy. Chợt, đang đi thì Vernicia dẫm phải vật gì đó nhớp nháp. Cô định kéo cô bạn ra thì thứ đó bỗng chuyển động. Gớm ghiếc quá! Cô tính bất chấp tất cả kéo cả 2 ra thì thứ đó bắt đầu bò trườn lên người cả hai. Ngay lúc đó hệ thống báo : Người chơi đã chạm trán phải [ Thực nhân hoa khổng lồ ]Cả hai cứ cố gắng thoát ra. Nhưng trước khi kịp phản ứng nữa thì thứ đó đã treo ngược cả hai lên. Đó là...rễ cây à? Cái thứ trăng trắng, hình như là mủ, nhớp nháp chảy xuống mặt cô và Vernicia. Cả hai bị quấn chặt, phải mất vài giây cô mới thấy rõ, cái thứ đang rà soát cả hai không phải là rễ cây...Mà là xúc tu thực vật!! Cái đệt, cảnh này quen quá. Cô không dám nghĩ sâu xa tới đó, nhưng mà nó...nó rõ ràng quá mà! Ten ta cồ rõ mồn một thế kia thì bố khỉ, sao mà không liên tưởng tới được! Trời ơi!!! Shikoba nhìn sang cô bạn người lùn khốn khổ kia, có lẽ mọi sự chú ý của những cái xúc tu đều hướng về phía Vernicia. Cái thứ nhớp nháp trăng trắng chảy khắp người cô ấy, những cái xúc tu nó cứ trườn bò khắp người khiến Vernicia mất hết lí trí. Nhìn kích thích cô ấy khổ quá, nhưng nhìn lại mình, Shikoba chắc rằng mình sẽ trở thành nạn nhân thứ 2 mất! Khổ chứ giờ nghĩ lại mới thấy con chym nó còn nhẹ nhàng biết bao. Cái này nó trực tiếp, nó nhơn nhớt mà đã thế còn phải nhìn bạn mình, và chính bản thân bị vậy. "Ve-Vernicia!!! B-bạn có sao không??!!" - Shikoba cố gọi với theo. "Argh" - Vernicia chỉ kêu lên một tiếng và sau đó chẳng nói gì nữa. Nhìn cảnh người với cây như vậy, nó hình tượng dễ sợ còn tệ hơn việc FA bao nhiêu năm nữa! Lỡ mà cái xúc tu nó không kìm được bản thân...thì sao? Có khi Vernicia tội nghiệp sẽ bị ám ảnh suốt đời luôn chứ! Shikoba sẽ ra sao, không sinh đẻ mà bị như thế này cũng là quá lắm rồi! Lạy trời. Làm ơn có cách nào thoát ra không?? Con không muốn mất zin Đầu Shikoba quay mòng mòng, nếu mà...nếu mà cô không bị treo ngược lên vầy thì đã đỡ hơn bao nhiêu. Cô đơ đơ, mặt tái mét lên nhìn cô bạn của mình trong tình trạng như vầy! Tiếng *ping* của hệ thống rung lên cũng là lúc chính giữa nhụy hoa phát sáng lên. Không phải chứ? Shikoba muốn toát cả mồ hôi, cảm gíac vừa nhẹ nhõm vừa teo tóp bám lấy cô. Vì đây là thứ cả hai cần để thoát ta, mà ở trong tư thế thế này thì sao lấy được chứ??
Shikoba Vernicia
|
|
Vulcan
Người Mạo Hiểm
sic parvis magna
Posts: 406
|
Post by Vulcan on Sept 15, 2016 10:59:15 GMT 7
Nếu có ai hỏi Heph rằng anh hối hận việc gì nhất trong 12 tháng trở lại gần đây, hẳn anh sẽ trả lời: quyết định đăng kí tham dự cái nhiệm vụ chết bầm này. Nhẫn quý chưa thấy đâu, thế mà đã bị chim suýt xxx, lại còn tẩn cho trọng thương, giờ thì cả người nhớp nhúa như nhúng dầu thế này. Trách ai cho được bằng trách bản thân vì ham của lạ... Sau khi cái cây quái dị gớm ghiếc vừa dùng xúc tu của nó buộc chặt anh xong, lập tức nó dốc ngược cả hai người đưa cao lên trời, khiến vùng vẫy đã khó chứ đừng nói ý định làm gì cho ra hồn. Cùng lúc đó hệ thống thông báo về con quái vật mà Heph và Jerrold vừa chạm trán - thực nhân hoa khổng lồ, với khả năng hút đi sinh lực của con mồi. Ha, hay thật, nãy thì trọng thương ở ngực chưa khỏi, giờ thì còn chút sức khỏe để đi bộ cũng mất luôn, phen này lấy được cái nhẫn thì người cũng chẳng còn để mà dùng. Lại nói về mấy cái xúc tu của con quái, khoảng nhơ nhớp thì khỏi bàn, mà còn lại gây cảm giác ngưa ngứa khó chịu vô cùng, khiến anh vốn đã chẳng vui vẻ nay còn cáu hơn trước. Nếu còn bị con quái này quấn trói thêm khoảng 10 phút nữa thì chắc anh sẽ phát điên lên mất! Bỗng Heph cảm giác mệt lả người đi, đầu óc trở nên trống rỗng, sau đó lại quay cuồng, tay chân khi nãy thì còn chút sức mà cựa quậy, giờ thì tứ chi bất động luôn rồi. Trước khi kịp mở miệng nói với tên đồng đội về ảnh hưởng của những xúc tu kì quái, thực nhân hoa đã hút cạn gần hết sức lực đến độ muốn hé môi cũng không nổi nữa. Đầu óc anh lúc này cứ quay mòng, rồi sau đó nhiều suy nghĩ bắt đầu ùa vào một lúc, tai thì lùng bùng còn mắt lại hoa cả lên. Chết thật, thế thì còn tệ hơn lần cuối anh uống say bí tỉ ở buổi tiệc tất niên, ít ra lúc đó anh còn biết miệng đang lẩm bẩm điều gì... *Bệnh nghề nghiệp*
|
|
Juu
Thực tập sư
Cơm thịt bò
Posts: 156
|
Post by Juu on Sept 15, 2016 22:10:50 GMT 7
Nhân vật: Jerrold | Heph FossenThời gian: 14/2 Địa điểm: Thung lũng sương mai List tương tác: Previous Tên đồng đội vẫn đáp lại câu hỏi của Jerr bằng một tràng những từ ngữ khó hiểu. Phen này chắc Heph “tẻo” thật rồi. "Chết tiệt! Nghĩ nghĩ đi nào.. "
Jerrold nhận ra, trước giờ đi chung nhóm, tất cả đều để cho Heph giải quyết. Nhưng những lần hiếm hoi để cho tên thợ rèn giải quyết thì… hậu quả toàn đổ lên đầu mình…Lần này Heph tẻo rồi, có khi cũng tiện. … Theo logic game thì có vẻ ngọc âm ti – thứ đang phát sáng lấp lánh chắc chắn nắm phần quan trọng trên cây quái đản này, mà dù sao yêu cầu của event cũng là phải lấy được nó…Vậy nên vấn đề duy nhất cô đọng lại vào việc là làm nào để lấy được viên ngọc bên trong nhuỵ hoa kia. Đây rõ ràng là thời điểm thuận lợi để lấy, hầu hết các nhánh dây leo và xúc tu đang tập trung vào “thịt” tên thợ rèn, chỉ còn bông hoa vẫn đang canh chừng anh, chốc chốc lại lao xuống dò xét. Nhưng cả tay và chân đều bị trói chặt thì lấy bằng cách nào ?! … Thực ra vẫn còn một cách, nhưng mà… “!!” Jerr giật mình. Tay trái nổi da gà vì đám dịch vị lành lạnh bắt đầu nhả ra ngày một nhiều hơn. Có vẻ không còn nhiều thời gian cho đến khi anh trở thành con mồi tiếp theo “…Chậc…mong là tối nay nhà không nấu súp”
Jerrold Heph Fossen
|
|
mack21
Thực tập sư
EM CHỈ LÀ CON CHIM BÉ NHỎ YẾU GIÓ
Posts: 68
|
Post by mack21 on Sept 16, 2016 3:40:58 GMT 7
Nhân vật: Kei ll KirakuraThời gian: 14/2 Địa điểm: Thung lũng sương mai - KirAKURA! Mắt thấy Kirakura chưa nói hết câu đã bị xúc tu với hàm rang nhọn ngoạm một phát vào cổ làm Kei hoảng sợ hét lớn. Lúc xúc tu nhả ra chỉ thấy ở chỗ bị ngoạm một đống chất nhầy nhụa chảy xuống từ cổ Kirakura. - Kirakura cậu không sao chứ ?! Ngay lúc đó Kirakura đưa cho cậu một ánh mắt như muốn nói điều gì đó... Là chuyện gì Ah! Khi nãy!! Kei trấn tĩnh lại, quan sát kĩ sinh vật nhầy nhụa kia thì thấy ở giữa nhụy bông của nó có một vật gì đó phát sáng . - Không lẽ là... Ngọc sương sớm??? Thì ra là nó ở đây sao? đúng là ko thể xem thường độ hành xác của event lần này mà ! Kei cố gang cựa một lúc , quay tới lui, nhưng vì xúc tu này bám quá dữ. Hơn nữa cậu còn đang bị trói với Kirakura, cách nhau cũng chỉ chừng 5-10 cm thôi. Lần này cho dù người bị hút sinh lực đầu tiên là Kirakura, thì trong lúc đó Kei cũng bị liên lụy không ít. Tay chân không thể xài, Kirakura thì đang dần suy yếu... Phải làm sao đây. Kei rối trí tột độ, nếu đã là thực nhân hoa do staff chuẩn bị, nhất định stat chiến đấu cũng rất cao, căn bản là đánh không lại, huống hồ cậu chỉ mới là pháp sư tập sự. Cùng lắm chỉ có thể làm cho nó giật mình một cái chứ không có khả năng đả thương nó... Nhưng tình thế này quá nguy cấp, còn Kirakura đang dần mất ý thức... . . . . . LàM CHO Nó GIậT Mình ? Mắt Kei sáng rỡ. Cách này cơ hội thành công rất ít, nhưng dưới tình hình hiện tại cậu cũng không rảnh mà đắn đo nữa! Ráng hết sức ghé đầu lại gần Kirakura , Kei nói nhỏ...
Kei KirakuraLv.5
|
|
|
Post by sidaids on Sept 17, 2016 2:54:36 GMT 7
Nhân vật: Kei ll KirakuraThời gian: 14/2 Địa điểm: Thung lũng sương mai Link 3 bài tương tác: 1 2 3Vĩnh biệt hình tượng. . .
Kei KirakuraLv.5
|
|
Akihara
Thực tập sư
Cho vay nặng lãi thế chấp nội tạng.
Posts: 97
|
Post by Akihara on Sept 17, 2016 19:54:58 GMT 7
Nhân vật: Merci/ SerenThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết List tương tác: linkĐang mò mẫm đi cùng Seren thì không biết từ đâu xuất hiện một đám xúc tu quắn quéo cuốn lấy cả hai treo lên trên, Merci cẩn thận nhìn thì nhận ra đó là những xúc tu từ một cây hoa khổng lồ với hình thù kì dị. Đang muốn vùng vẫy ké Seren chạy thì cô lên cậu ấy đều bị những chiếc xúc tu quấn lấy và trói chặt lại, khinh khủng khiếp hơn là nó còn tiết ra cái dịch nhờn nhờn nhầy nhụa lại dính dính vô cùng dơ bẩn, và chúng còn đang dây vào trên áo quần da thịt của cô. Gớm chết đi được!! Merci vùng vẫy, cô quay sang nhìn Seren muốn cùng cậu nghĩ cách thoát ra thì thấy cậu ấy đã bị đám xúc tu trườn bò sờ mó khắp người, trông rất chật vật. Cô nhìn cậu cố kéo tay ra khỏi cái xúc tu nhớp nháp đó nhưng không thể, Merci cảm thấy đầu óc hơi buồn nôn chóng mặt, chắc chắn trong dịch nhầy của cây hoa có độc tố ảnh hưởng đến thần kinh khiến người bị trúng độc bị choáng váng, xây xẩm. Cho dù lever cao bao nhiêu hay lực chiến mạnh thế nào đi nữa thì có vẻ Seren cũng không chống cự được bao lâu, cậu dùng chút lí trí còn sót nhìn thấy giữa nhụy hoa có ánh sáng lấp lánh "Merci..."
"Ở nhụy hoa.."
. Nhưng tay chân bị trói chặt thế này thì làm sao mà lấy được chứ!! Merci chợt nhìn Seren rồi hét lên trước khi cậu bất tỉnh: "Kiếm!" Dù chưa đi chung với nhau bao nhiêu nhưng có vẻ như sự nhanh nhạy linh hoạt của Kiếm sĩ giúp cậu hiểu được ý của cô, Seren rút thanh kiếm ra và ném cho Merci, cô dùng hết sức bật ở tay và chân để nới lỏng các xúc tu, đoạn nhảy lên bằng một cách chuẩn xác mà dùng miệng ngậm lấy kiếm của Seren, xoay người chém đứt cành đôi cành hoa ra khỏi thân cây.
MerciLv.5 SerenLv.6
|
|
mack21
Thực tập sư
EM CHỈ LÀ CON CHIM BÉ NHỎ YẾU GIÓ
Posts: 68
|
Post by mack21 on Sept 18, 2016 12:12:48 GMT 7
Nhân vật: Kei ll KirakuraThời gian: 14/2 Địa điểm: Thung lũng sương mai Link bài tương tác: 1 2 3 4Lúc mới vào game chỉ là pháp sư tập sự, nên kei luôn phải mang theo mọt quyển sách thần chú để học dần. Cũng may là thuộc được chút ít. Kei hi vọng là mình không đọc sai trong lúc nguy cấp này. Bị thực nhân hoa trói lại một lần nữa, Kirakura ngẩng đầu lên nhìn Kei với ánh mắt hơi thất vọng. Cơ hội chỉ đến một lần, thực nhân hoa bây giờ chắc chắn sẽ cảnh giác hơn nên sẽ không còn tác dụng nữa. Kei nhìn Kirakura một lúc rồi há miệng ra. Lúc nãy Kei đã lấy được viên ngọc đó sau đó giấu vào miệng. Cậu đã lieu trước việc thực nhân hoa sẽ phản ứng rất nhanh với tình hình nên đã bỏ luôn vào mồm để tránh lúc bị trói lại gây chấn động làm rớt viên ngọc. Nhưng mà cả hai người vẫn đang bị trói, phải làm sao để thoát ra đây? Dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, thật may là Kei đã cứu được Kirakura trước khi tình trạng của cậu ấy tồi tệ hơn. Nhưng cậu ấy hiện giờ vẫn còn đang yếu lắm, chắc chỉ có thoát ly hoàn toàn khỏi thực nhân hoa mới khá hơn Kei dùng lưỡi đẩy viên ngọc qua một bên rồi nói. Viên ngọc đang ở trong miệng nên nói chuyện hơi khó khăn... - Cậu ổn hơn chút nào chưa?
Kei KirakuraLv.5
|
|
|
Post by TiTani on Sept 19, 2016 1:45:54 GMT 7
Nhân vật: Seren/ MerciThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết List tương tác: 1 2 Trước khi ngất đi Seren có mở hành lí của mình và rút thanh kiếm rơi ngay Merci Có lẽ hơi hão huyền vì tay chân bị trói chặt thế này thì dùng sao dc, nhưng cậu cũng ko đủ tỉnh táo để nghĩ đến nữa.. . . . Khi tỉnh dậy thì xung quanh là các đoạn của Thực Nhân Hoa bị chém đứt, còn thanh kiếm của cậu thì nằm ngay giữa nhụy của nó. Hay thật đấy... Seren nhận ra ánh sáng viên ngọc nằm dưới đất, cậu nhặt lên và trao nó cho Merci. "Thứ này là của chị lấy được" "Chị giỏi thật đấy, trong tình thế đó vẫn dùng kiếm được" Tay Seren hơi run run vì sức lực cạn kiệt sau khi bị con bông đó hút quá nhiều. Trên người vẫn còn dính chất dịch của nó. Dù sao mệt quá cũng không quan tâm nữa, cậu nằm lăn trên bãi nhầy lẫn với mấy cái xúc tu kia. "Cuối cùng mọi chuyện cũng đã xong, em có thể nghỉ ngơi một chút trước khi trở về được không?Cậu ngắm nhìn khung cảnh mờ ảo sương mai của khu rừng, bây giờ mới nhận ra mà hưởng thụ cảnh quan xinh đẹp này, dù xung quanh có một đống thứ không được xinh đẹp lắm nhưng thôi cũng được. "Cảm ơn nhé chị Merci. Nhờ có chị em mới có thể hoàn thành chặng đường này"
SerenLv.6 MerciLv.5
|
|