|
Post by Mè on Aug 19, 2016 4:11:26 GMT 7
Đầm lầy chết =================== Cây ước nguyện Thung lũng sương mai
|
|
|
Post by Mè on Sept 5, 2016 1:23:23 GMT 7
Game Event Valentine Quest 4
|
|
|
Post by TiTani on Sept 5, 2016 19:32:35 GMT 7
Nhân vật: Seren/ MerciThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Rời khỏi vác núi lãng quên kia, cậu và Merci đến Đầm lầy chết theo đúng hướng dẫn Merci có vẻ là người nhạy cảm với nguy hiểm, đột nhiên cô dừng lại, nhìn xung quanh. Seren bởi vì vậy cũng bắt đầu để ý cảm giác có gì đó ...không được tốt lắm . . . Khi Seren mở mắt, cậu vội vàng bật dậy, không có chuyện gì xảy ra cả Sờ sờ người, vẫn lành lặn không có gì lạ Nhìn qua người bên cạnh, cũng không có vấn đề gì [Không lẽ là ảo giác?]-Cậu nghĩ vậy rồi đứng lên-[?] Chân của hai người bị trói bằng một sợi dây phát sáng, như trò 2 người 3 chân vậy RẦM! Vì mất thăng bằng cậu loạng choạng ngã xuống, mông chạm đất ê ẩm.. "..." "Để em gỡ ra thử xem" "..." "Không gỡ được..."
Seren len lén nhìn Merci rồi nhìn chỗ chân bị trói. Như thế nào đi không cẩn thận cả hai chắc té liên tục mất. "Chị đi được không? Chúng ta cùng đứng lên nhé?"
SerenLv.6 MerciLv.5
|
|
Akihara
Thực tập sư
Cho vay nặng lãi thế chấp nội tạng.
Posts: 97
|
Post by Akihara on Sept 5, 2016 22:05:49 GMT 7
Nhân vật: Merci/ SerenThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Link tương tácSau khi kiểm tra lại một loạt các vết thương thấy không có ảnh hưởng gì đến sức mạnh, cả hai cùng di chuyển đến vị trí tiếp theo trong chuỗi nhiệm vụ: Đầm lầy chết. Vừa bước chân vào đây, Merci liền cẩn thận nhìn một loạt khung toàn map, đề phòng bị tập kích bất ngờ cũng có thể đối phó được. Đang chầm chậm đi theo sau Seren, một sự nguy hiểm xộc đến khiến cô căng thẳng đứng ngay lại, sau đó kéo áo ra hiệu cho Seren im lặng rồi cảnh giác nhìn xung quanh. ---------------------------------------------------------- Tiếng sột soạt bên cạnh khiến Merci giật mình mở mắt, cô thấy Seren đang ngồi ngay kế bên đang sờ sờ (?!) toàn thân kiểm tra gì đó, rồi ngó sang cô nhìn nhìn trông có vẻ quan tâm đến cô có bị thương hay không. Merci ngồi dậy thì đập vào mắt cô là một sợi dây ánh sáng đang trói chân hai người lại, đang định mở miệng nói với Seren thì cậu đã nhanh nhẩu bò dậy định đứng lên, mà xui xẻo bị chân cô kéo lại nên bị mất đà thế là loạng choạng ngã xuống, mông làm một phát hoa lệ hôn đất ... Chắc do ngại ngùng bối rối mà Seren luống cuống với tay lấy sợi dây rồi hí hoáy muốn gỡ nó ra, miệng thì lẩm bẩm: "..."
"Để em gỡ ra thử xem"
"..."
"Không gỡ được..."
Merci lười nhác giơ giơ chân bị trói cho Seren loay hoay với sợi dây mà một hồi cũng không gỡ ra được. Tự dưng chả hiểu sao nhìn cậu nhóc chăm chú gỡ cái sợi dây nhìn-là-biết-không-thể-tháo-ra làm cô mắc cười quá. Đang vất vả mím môi nhịn không cười thì Seren lén lén đưa mắt nhìn cô rồi mắt lại chạy về chỗ chân bị trói, giọng điệu ái ngại: "Chị đi được không? Chúng ta cùng đứng lên nhé?"
Haha chắc cô bị nội thương mất, sao mà có người cute thế này.....Merci nhếch miệng cười cười: "Vẫn đi được, nhưng có lẽ không được nhanh, lỡ mà có gì nguy hiểm đuổi theo thì đến lúc chạy trốn chắc vui." Nói xong cô cẩn thận chống tay đứng dậy, cũng không đến nỗi di chuyển khó khăn mấy.
MerciLv.5/ SerenLv.6
|
|
|
Post by putiewolfy on Sept 6, 2016 14:35:52 GMT 7
Nhân vật: Leilah || YvetteThời gian: ngày 14/2/2115 Địa điểm: Đầm lầy chết Sau khi lấy được lông của Điểu Địa Ngục, Leilah và Yvette lập tức thi chuyển tới nhiệm vụ tiếp theo. Hai người cùng nhau lội bộ tới Đầm lầy chết. Leilah đang cảm thấy không vui cho lắm. Thật ra thì ai mà vui cho nổi khi phải lừa lọc, lợi dụng người khác chỉ để hoàn thành nhiệm vụ cơ chứ. Nghĩ ra thì cũng thật buồn cười, đã nói là đến Orzu để hoàn thành sứ mệnh của 1 người bảo hộ mà bây giờ lại đi làm những chuyện thế này. Cô tự nhủ chắc sau này sẽ quay lại thăm Điểu Địa Ngục và xin lỗi và nói lời tạm biệt ngài ấy thật đàng hoàng. Chắc cũng chỉ quanh quẩn đâu đây thôi chứ đi đâu được nhỉ. Yvette dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của Leilah nên chốc chốc lại nhìn lên lo lắng. Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn cái bộ dạng lốc chốc của cô bạn thần lùn là tự dưng Leilah thấy nhẹ nhõm hẳn. Dù cả hai chẳng nói gì nhiều như ở ngoài đời nhưng chỉ cần đi bên cạnh thôi cũng thấy vui rồi. "Có lẽ mùa Va lung tung năm nay cũng không đến nỗi..."- Leilah nghĩ. Nhưng có vẻ nói thế là quá sớm rồi... Vừa bước đến nơi gọi là Đầm Lầy Chết, cả 2 liền nhăn mặt bởi cái không khí nguy hiểm tới kì lạ toát ra từ khu vực ma quái này. Bỗng Leilah cảm thấy chóng mặt dữ dội, đầu óc quay cuồng, khung cảnh xung quanh méo mó biến dạng. Leilah hoảng loạn nhìn xung quanh, mồ hôi túa ra ròng rã. Cô pháp sư chợt cảm thấy chân mình đang lún dần xuống. Không lẽ đã bước hụt chân vào đầm lầy rồi sao??? Mặt đất như đang cố nuốt chửng lấy Leilah, càng lún sâu thì cô càng mất bình tĩnh, những ảo giác lại càng nặng nề hơn. Trong cơn quay cuồng hỗn loạn, cô chỉ nhớ là đã kịp túm lấy Yvette rồi mọi thứ bỗng trở nên đen kịt. Leilah khẽ cử động, mở mắt một cách nặng nề và nhìn quanh. Cảnh vật đã trở lại như cũ, không còn ảo giác, không còn đầm lầy, chỉ còn Yvette đang nằm kế bên cô . Cậu ấy có vẻ đã tỉnh, trông cũng bối rối như cô vậy. "Cái khỉ gì vừa xảy ra thế vậy?" - Leilah vội bật dậy. "Ui..."- một tiếng kêu khe khẽ cất lên. Leilah vội nhìn xuống thì thấy Yvette đang tỏ vẻ đau đớn. Chân của cả 2 đã bị nối vào nhau bởi một sợ dây phát sáng. Leilah cúi xuống cố gỡ mối buộc ấy ra. Nhưng làm thế nào cũng không được, sợi dây toát lên luồng phép thuật đã ngoài tầm khả năng của cô. - Xem ra ta bị mắc kẹt thiệt rồi -Leilah nói- Bây giờ thì không sao nhưng không biết nó có ảnh hưởng gì sau này không nữa...Dù gì cả hai vẫn phải đi tiếp, nhưng trong tình trạng này thì hơi khó. Chân Yvette lại khá ngắn nữa chứ, nếu Leilah sải bước đi nhanh quá có thể cùng té dập mặt cả đôi không chừng. - Hay- hay là... để tớ đỡ cậu dậy nhé. Nắm ... ừm... nắm lấy tay tớ này...Nói rồi cô nắm lấy tay Yvette và cẩn thận kéo cậu ấy đứng lên. Nếu cứ giữ như thế này sẽ không sợ đi lạc bước... chắc vậy... - Đ-đừng bỏ tay ra nha! - Cô pháp sư nói khẽ rồi cố thử bước đi.
Leilah Lv.2
|
|
|
Post by nam on Sept 6, 2016 16:05:04 GMT 7
NamLv8. Dũng sĩ diệt heo Con nợ thế kỉ Số nhọ Osin được việc Florence
|
|
|
Post by sidaids on Sept 6, 2016 22:02:49 GMT 7
Thời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Cả hai nghe theo Prisma tiến vào Đầm lầy chết. Đầm lầy này còn khó chịu hơn cả Vách núi lãng quên, đi được một lúc cả hai đã cảm thấy chao đảo, chìm vào bãi bùn dưới chân rồi ngất đi. Kirakura tỉnh lại cùng lúc với Kei, vừa tính ngồi dậy đã cảm giác được có cái gì đó không đúng. Chân cậu tê rần còn có cảm giác kỳ lạ, quay xuống nhìn mới nhận ra mình vẫn ở chỗ cũ, quần áo cũng không bị bẩn dù khi nãy chìm xuống bùn, khác mỗi cái chân của mình bị cột với Kei Với tư thế kỳ cục. . . Chân cậu bị trói cùng với Kei. Cậu quan sát một lúc, do tư thế nằm nên việc nhìn sợi dây và tìm cách gỡ nó cũng khó khăn. Lúc này Kei bỗng dưng đứng dậy, chắc là chưa để ý đến Kirakura nằm gần đó mới tính đi vòng quanh tìm “Kei ơi Kei ơi” Kirakura nằm chèm bẹp bị lôi đi vài quãng không cách nào đứng dậy đành phải kêu lên nhờ Kei hỗ trợ. Dù mặt tỉnh rụi như sáo nhưng trong lòng đang cảm thấy trống rỗng và sợ hãi khôn cùng. Cảm giác nhỏ bé hơn vạn vật không giãy nãy được thật là kinh khủnggg
|
|
|
Post by Nigiri-chan on Sept 6, 2016 22:31:46 GMT 7
Nhân vật : Gor | Chu-tanThời gian : 14/2 Địa điểm : Đầm lầy chết Một hồi lâu từ vách núi lãng quên, hai người đã đến vùng đầm lầy chết để tiếp tục nhiệm vụ event Valentine. Ngay sau đó Gor cũng đã tỉnh lại, vừa mừng khi người đồng đội đã hoàn toàn bình phục nhưng cũng mệt mỏi và kiệt sức không kém khi đã phải kéo người ta tới tận đây, Chu-tan nằm phịch xuống trên nền đất nghỉ ngơi chút xíu. "chu...."Không biết có phải do mệt quá nên có cảm giác bị chóng mặt hay sao mà khung cảnh xung quanh nó méo mó biến dạng còn cơ thể như đang bị lún sâu xuống. Mặt đất cứng rắn đã từ từ tan chảy thành vũng bùn lầy. "CHU ?!?"Lúc Chu-tan nhận ra nó cuống lên định đứng dậy cố gắng thoát khỏi chỗ đấy nhưng đã quá muộn, vũng đầm lầy dần dần nuốt chửng thằng bé cả Gor chìm xuống bóng tối rồi cả hai mất ý thức. .......... Giật mình tỉnh lại, điều đầu tiên nhóc để ý là mình vẫn nằm ở chỗ cũ của ở đầm lầy. Chú dơi con gãi đầu nghĩ rằng chắc đã ngủ gật lúc nào không biết và mơ phải cảnh tượng ban nãy. Nhìn sang mấy hướng khác cậu tự hỏi Gor đã đi đâu mất rồi, Chu-tan quyết định đi tìm anh ta. "Ch-...."*Bẹp!* Ngay khi đứng dậy bước đi đầu tiên thằng bé lại úp mặt lên nền đất tiếp. Hình như chân mình đang vướng mắc phải cái gì đó nên nó quay đầu ra sau thấy đang bị trói lại cùng với một cái chân khác, nhìn toàn diện hơn nữa thì đó là chân của Gor nằm bất tỉnh lần hai. "Chu ? ? ? Chu chu !"Cậu lại gần chú thợ rèn ấy nắm vai lắc lắc để gọi dậy.
Gor Chu-tanLv.5
|
|
|
Post by Bi Shakalaka on Sept 6, 2016 23:39:14 GMT 7
Nhân vật: Vernicia ll ShikobaThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, lúc nãy vừa còn trò chuyện với điểu địa ngục đây, giờ thì đã tiến sang địa điểm khác mất rồi. Vernicia cảm thấy không ổn chút nào, im thin thít suốt quãng đường. Cô cảm thấy tội lỗi hết mực, vì cô hiểu rõ cảm giác bị bỏ rơi là thế nào, vậy mà giờ lại buộc phải làm thế với con chim kia. Đầu cô toàn luẩn quẩn những suy nghĩ ấy, nên Shikoba đi đâu thì đi theo đó thôi, không chú tâm nhiều. 2 cọng lông ban nãy đã được cất cẩn thận trong áo cô. Chốc cả 2 bước vào Đầm lầy chết như Prisma dặn. . . . "Urgh.." - Cô tỉnh dậy sau 1 hồi bất tỉnh. Mở mắt ra thì thấy Shikoba cũng nằm la liệt đối diện, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô lọ mọ ngồi dậy. Ồ, chân cô có gì đó vướng vướng, chân cô đang bị cột với chân Shikoba bằng một sợi dây phát sáng. Cô cau mày lại, cái gì thế này, nhìn qua nhìn lại thì chẳng có ai ở gần đây, cái dây này từ đâu ra ấy nhỉ? Dây cột ở cẳng chân của Shikoba nhưng do sự chênh lệch chiều cao nên cột tới tận gần đầu gối cô, rút chân lên hay làm gì cũng khó, với tay xuống gỡ mãi mà không được, thậm chí còn không có đầu thắt thì được nào mà gỡ chứ. Bất lực rồi, cô quay sang lay Shikoba dậy.
Vernicia Shikoba
|
|
|
Post by SlothSloth on Sept 7, 2016 0:19:45 GMT 7
Nhân vật: Shikoba ll VerniciaThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Bài trướcĐã là quá trưa, nhưng có lẽ thời gian trong game không tương ứng với ngoài đời thật nên chẳng có mấy thay đổi so với vài tiếng trước, ngoài việc lúc nãy đã có những tia nắng chiếu xuống mặt đất gây ra cảm giác khó chịu cho Shikoba. Cô vừa hoàn thành xong nhiệm vụ - cứu được bạn của mình, và người bạn đồng hành của cô chẳng còn năng lượng như lúc trước, có lẽ do mệt. Bây giờ cảm giác mừng rỡ chợt đã sớm tan biến, thay vào đó là sự bất an và mệt mỏi. Nhưng để đi tiếp chặng đường trong event này, cô phải cố gắng...dù có gì đó mách Shikoba rằng chuyện sắp tới sẽ chẳng lành chút nào. Trúng dice rớt não phải chịu thôi chứ kêu ca gì được hu hu huNhưng, trời nắng, cộng thêm việc Vernicia cứ nín thin làm cô lo lắng, điều đó gây khó chịu cho Shikoba vì cô muốn hỏi thăm xem Vernicia có bị đau ở đâu không, vừa ngại chẳng dám hỏi vì sự im lặng đã kéo dài từ lúc họ rời vách núi cho tới giờ. Ah, thật là...không lẽ bây giờ lại đi hỏi thẳng Vernicia, những thứ như: Chà, bạn có mệt không, cần gì ăn/uống không. CÒn không biết tới chế độ mua đồ ăn trong gameSau một hồi suy nghĩ, với việc chấn thương đầu trong game mà như thật lại khiến Shikoba chẳng thể suy nghĩ được gì cho đàng hoàng cả. Nên cô cứ vật vã lê lết từng bước một. Thở từng hơi như sắp chết tới nơi. Đi một hồi thì... Lúc đó, cả hai đều la hét, giãy giụa nhưng sau một hồi thì tất cả chìm vào im lặng. Tầm nhìn của Shikoba tràn ngập trong bóng tối...Điều cuối cùng cô nhớ là tiếng la của hai người họ như muốn vang vọng xuyên suốt cả server. Khi tỉnh dậy, cô thấy Vernicia đang cố gắng gỡ bỏ sợi dây phát sáng đang quấn quanh chân cả hai lại với nhau, ít nhất thì là chân cô và đầu gối của cô người lùn. HẢ? Chờ chút đã... Sợi đây phát sáng? CẢ HAI NGƯỜI LẠI VỚI NHAU? Ôi thôi nào, sao game hư cấu quá vậy? Hết con trym rồi lại... Ten ta cồ D-dây quấn như thế này ư? Chợt, một cơn đau như bổ dọc xuống não Shikoba khiến dòng suy nghĩ loạn xạ của cô bị dừng lại, không, đúng hơn là đảo lộn hết lên. Chẳng có gì còn là rõ ràng trước mắt cô nữa...Không, đúng hơn là, cô thấy rõ, nhưng cảnh tượng không còn như trước. Tất cả giống như một ảo mộng giữa đời thực và trong Orzu. Aish, vết thương đầu tệ thật. "Vernicia đâu rồi?" - Cô suy nghĩ trong đầu và định thốt lên vậy nhưng có lẽ như cơ thể Shikoba không còn nghe lời cô nữa rồi. Thay vào đó, cô lại nói: "Bạn có lẽ là người đẹp nhất mình từng gặp."Rõ mồn một từng chữ, không vấp. Cái gì đang xảy ra vậy? Không hiểu sao Shikoba không còn thấy Vernicia nữa. Trước mặt cô là hình bóng quen thuộc của một cô gái với mái tóc đen nhuộm xanh ở đuôi, cặp kính tròn quý phái và một luồng không khí có vẻ gì rất thu hút luôn toát quanh cô ta. Ah, không lẽ Shikoba đã quay về với thế giới thực? Bỗng nhiên cô lại thấy cô ta nở nụ cười thân thiện với mình, điều mà Shikoba ở ngoài đời thật - Cleto - luôn mong muốn bây lâu nay. Giờ lại xảy đến, vi diệu vãi thật. Rồi đoạn, trước mắt Shikoba, cô ấy dần bỏ đi nên cô ôm chặt lấy người đó. Miệng lẩm bẩm: "Đừng đi, đừng đi!"Cô nhớ mang máng ban nãy điều đã xảy ra, cái gì mà té hố...rồi bị quấn...mà quấn với ai, cái gì nhỉ? Quên mất rồi. Shikoba cũng như quên mất luôn cái điều gì đã xảy ra khiến mình lại hành xử như vậy. Trong khi thực tế, bây giờ cô trông chẳng khác gì đứa biến thái ngồi dậy cố ôm hôn và sờ soạng nắm chân con gái nhà người ta - Vernicia - bạn đồng hành của cô. Sến súa đọc nổi da gà ewww
Shikoba Vernicia
|
|
homotachi
Tân Thủ
Chúng tôi không nói chuyện đạo đức.
Posts: 23
|
Post by homotachi on Sept 7, 2016 1:11:52 GMT 7
Nhân vật: Florence || NamThời gian: 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết 1 2
Chỉ tính cái nhiệm vụ với con chim thôi thì Florence cũng ngờ ngợ đoán ra là không thể nào GM có thể nhẹ nhàng với player được. Nhòn cái đầm lầy, cậu chỉ muốn thoát khỏi cái nơi này càng nhanh càng tốt. Nhưng lại một lần nữa, ước muốn còn chưa kịp nói ra thì đã bị nội dung event làm cho lụi tàn. Khung cảnh đã không đẹp gì cho cam bây giờ lại biến thành cái thể loại hình chụp paranoma nhưng điện thoại lại bị đánh rơi trong qúa trình chụp. Chả ra cái thể thống gì.
Florence mở mắt ra thì thấy khung cảnh đã trở lại bình thường, còn chauw kịp hỏi chuyện gì vừa xảy ra thì anh đã hỏi cậu về sợi dây. Hả? Dây gì cơ?
À rồi, bị trói lại với nhau. Chắc vui.
Không biết những cặp khác như thế nào chứ Florence khá là bình tĩnh, có vẻ như anh cũng thế. Vì ở ngoài game họ đã từng đi cùng nhau với cái khoảng cách như thế này giữa hai người rồi còn gì.
"Bị trói như thế này có hơi bất tiện nhưng em thấy không có gì đáng lo." Cậu nhún vai, nhưng rồi lại nhớ kiểu sống đạo đức của anh, cậu có chút không yên tâm."Thầy không thấy ngại đó chứ?"
Florence NamLv.5 - Dũng sĩ diệt heoCon nợ thế kỉ
|
|
mack21
Thực tập sư
EM CHỈ LÀ CON CHIM BÉ NHỎ YẾU GIÓ
Posts: 68
|
Post by mack21 on Sept 7, 2016 1:46:42 GMT 7
Nhân vật: Kei ll KirakuraThời gian: 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết- Thung lũng sương mai -Ah....~ Chuyện gì vừa xảy ra vậy... Kei lẩm bẩm trong sự mệt mỏi. Tinh thần chưa hẳn hồi phục sau sự kiện khi nãy. Đất lún xuống thành bùn mà không cách thoát ra khiến cả cậu và Kirakura chỉ kịp nắm tay nhau. -ưm...h... Kirakura ? Cậu ở đâu vậy....? Mắt lờ đờ nhìn dáo dác xung quanh, thị lực lúc này của cậu hơi kém nên nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Kirakura đâu cả, mà gọi tên cũng không nghe ai trả lời... Không biết staff đợt này còn có âm mưu gì nữa đây... Lắc đầu một cái rồi dùng tay vỗ vỗ má. Chắc là tỉnh rồi. Kei quyết định đứng dậy đi tìm Kirakura. Nhưng chỉ mới đi đc vài ba bước Kei lại nghe tiếng ai đó gọi tên mình. " Kei ơi Kei ơi" Kei khựng lại. Đây không phải giọng Kirakura sao? Cậu nghe là biết liền, vì trong thế giới ảo này ngày nào cậu cũng nghe giọng nói của Kirakura, huống hồ cũng là người bạn thân nhất ở đây, sao có thể không vừa nghe đã biết. Nhưng quái lạ là lúc Kei quay lưng lại rồi nhìn xung quanh, vẫn chẳng có ai cả? Ửm? Hình như có cái gì vướng vướng dưới chân??? Kei tuy tỉnh nhưng chưa tỉnh hẳn, bởi từ nãy đến giờ cậu mới phát hiện ra chân mình đang bị cột vào một vật nào đó. Mà cái vật nào đó ở đây cũng chính là người cậu đang tìm. Mắt giao mắt, nhìn nhau đắm đuối không ai cất tiếng kêu.... - ÔI TRỜI ĐẤT HỠI KIRAKURA CẬU CHƠI TRÒ GÌ VẬY SAO LẠI CỘT CHÂN CHÚNG TA VỚI NHAU RỒI NẰM XUỐNG ĐẤT CHO ANH KÉO LÊ NÃY GIỜ VẬYYYYY Kei liền tức tốc xoay mình định ngồi xuống đỡ Kirakura dậy thì cái tướng cột oái oăm hại cậu xoay một phát thì tự động kéo lê Kirakura xoay vòng lê lết trên đất. Cái quần gì vậy trời ơi vậy làm sao mà đỡ Kirakura chứ!? - CẬU KHÔNG SAO CHỨ KIRAKURA??? Kei xoay đầu nhìn xuống thảm cảnh của Kirakura lúc này rồi hỏi han với giọng đầy lo lắng. Nhìn kĩ thì sợi dây đang buộc chân hai người lại với nhau không phải sợi dây bình thường... mà nó phát sáng. Đây liệu có phải là dây pháp thuật? Nếu là thật thì Kirakura cũng không đủ khả năng để tạo ra loại pháp thuật này. RỐT CUỘC LÀ ĐANG XẢY RA CHUYỆN GÌ ??
Kei KirakuraLv.5
|
|
|
Post by nam on Sept 7, 2016 1:58:32 GMT 7
NamLv8. Dũng sĩ diệt heo Con nợ thế kỉ Số nhọ Osin được việc Florence
|
|
|
Post by sidaids on Sept 7, 2016 12:32:17 GMT 7
Nhân vật: Kei ll KirakuraThời gian: 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết- Thung lũng sương mai
- ÔI TRỜI ĐẤT HỠI KIRAKURA CẬU CHƠI TRÒ GÌ VẬY SAO LẠI CỘT CHÂN CHÚNG TA VỚI NHAU RỒI NẰM XUỐNG ĐẤT CHO ANH KÉO LÊ NÃY GIỜ VẬYYYYY
"Không phải em không phải em. . . Em có mà chơi trò buộc dây cũng đâu buộc cái kiểu hành xác bản thân này" Kirakura cố gắng ngồi dậy, dù chân vẫn bị treo tòn ten nhưng ít ra cũng không như lúc nãy không bất lực nằm một đống.
Kirakura nghĩ nãy bị kéo lê trên đất cũng hơi đau, nhưng nghĩ lại may là cậu nhỏ người, người bị treo và lê đi là cậu chứ lấy hình dáng thật thì chắc đổi lại Kei mới là người nằm. Nghĩ đến đôi cánh bị thương cách đây không lâu của Kei, trong đầu thấy cũng đỡ hoang mang hơn hẳn.
Nhưng không thể để cả hai bị cột chân suốt thế này được, thế này đi lại chỉ bất tiện cho cả hai thôi
"Nãy giờ em giãy chân không ra khỏi sợi dây này, em nghĩ nó không chỉ trói chân chúng ta bình thường đâu, chắc là có người dùng phép thuật rồi"
Kirakura nhìn quanh một hồi, thấy nơi này âm u, xung quanh lại um tùm chỗ nào cũng giống nhau, tính cùng Kei bàn cách tìm lối ra khỏi đầm lầy này mới tính tiếp, nhưng có vẻ càng đi lại càng lạc nên chỉ mới kiến nghị
"Chúng ta có nên tìm lối ra khỏi đây không? Bây giờ em không thấy đường chúng ta đi vào đầm lầy này ở đâu nữa. Với lại bị trói chân thế này phải di chuyển thế nào. Hay giờ em đu lên chân anh? :-v"
Kei KirakuraLv.5
|
|
Juu
Thực tập sư
Cơm thịt bò
Posts: 156
|
Post by Juu on Sept 7, 2016 14:13:39 GMT 7
Nhân vật: Jerrold | Heph FossenThời gian: 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Heph vẫn đang miệt mài tìm cách gỡ lấy đống dây ánh sáng đang buộc lấy chân hai người ra. Jerr sau một vài lần thử với mũi thương cũng đã bỏ cuộc, cứ vừa sứt được một miếng, chúng đã nhanh chóng liền lại với nhau, cứ như thể là thực thể sống vậy. Sau khi thoát khỏi vách núi lãng quên, Jerrold với Heph lại tiến đến đầm lầy chết theo chỉ dẫn của event. Thiệt tình, event Valentine gì mà hết "vách núi lãng quên", lại đến "đầm lầy chết", chắc đội ngũ GM cũng toàn FA nên nhân dịp này tổ chức event nhằm gieo rắc nỗi ám ảnh cho các cặp tham gia và tuyên truyền văn hoá FA thì đúng hơn. Vừa mới bước chân tới đầm lầy, chưa kịp hiểu chuyện gì thì mặt đất đã hoá vũng bùn, khung cảnh xung quanh đảo lộn, đến lúc tỉnh ra thì thành như này... - Bỏ cuộc đi. - Jerr thở dài quay sang nói với Heph, nhưng hắn có vẻ không có ý định nghe theo. Khi ở vách núi, xem chừng hắn đã bị chim đả thương, mất khá nhiều sức, vậy mà còn cứ gắng vào những việc thừa thãi, ngỏ ý đỡ đi còn bày đặt từ chối. Mặc kệ Heph, ngồi không mãi cũng chán, anh liền lôi từ ngực áo hai chiếc lông chim ra. Lông vũ từ loài điểu địa ngục cao quý, ánh sáng xanh đen từ chúng toả ra, lấp lánh huyền ảo. "Thôi ít ra đến đây vẫn chưa có thêm con nào đòi chịch hai thằng..." Trong lúc ngồi nói chuyện, nó đã tặng lại cho Jerr hai chiếc lông chim. . . . . - Này Heph, tôi không nghĩ ông lại quay lại cứu tôi đấy - Jerr đột ngột nói. Ban đầu nói chuyện cũng chỉ để cho điểu nguôi ngoai, không đòi chịch lúc nào hay lúc đấy, còn chưa biết sẽ ra sao...
Jerrold Heph Fossen
|
|
Vulcan
Người Mạo Hiểm
sic parvis magna
Posts: 406
|
Post by Vulcan on Sept 7, 2016 14:50:04 GMT 7
"Chậc." Heph bực dọc tặc lưỡi khi thấy sợi dây ánh sáng tiếp tục liền lại lần nữa; mặc kệ bao cố gắng cắt đứt nó ra từ nãy giờ của anh, mọi thử đã thử, cắt có, đốt có, thế vậy mà vẫn chẳng xi nhê. Chả biết tên khốn nào yểm cái bùa mắc dịch này lên hai người nữa, lúc tỉnh lại từ cái ảo giác đất lún mơ hồ thì đã thấy như vậy rồi. Bởi thế nghe cái tên cũng đã ám hiệu chẳng lành, gì mà đầm lầy chết cơ chứ... nếu cứ mãi thế này thì có mà phiền toái hơn cả chết nữa. Người thợ rèn thôi cố cắt sợi dây, gã đồng đội đi chung ngoài kêu bỏ cuộc thì cũng chẳng làm gì hơn nhiều, cứ ngáp ngắn dài; sướng quá rồi, đâu có bị con chim điên đó đá cho một phát, lại phải chạy về thành tìm gặp Prisma. Biết thế anh xung phong đi từ đầu cho khỏi phải mất công thế này. "Này Heph, tôi không nghĩ ông lại quay lại cứu tôi đấy." Jerrold đột ngột nói với anh, khiến người thợ rèn nhướng một bên chân mày, lúc này hai tay đã chống ra phía sau, mặt anh ngửa lên nhìn bầu trời bị che khuất phần lớn bởi những tán cây dày rậm. Cả cây cối mà cũng khiến người ta khó chịu, chẳng biết cái sự kiện này "tình yêu" nằm chỗ nào nữa. "Ừ... Tôi không muốn sau này có một đàn chim con quái gở bay ngập trời." Heph chép miệng, thật ra anh lúc đó cũng khẩn trương cứu hắn lắm, dù sao cũng tại cái trò lừa chim mà Jerrold bị cắp đi, nếu nó đòi xxx hắn thật thì dù có vui trong lòng một chút, Heph vẫn cảm thấy có tí tội lỗi. "Còn ông thì sao? Lấy được hai cọng lông vũ của nó, bộ ông cho nó ấy ấy thật à?" Heph quay sang hướng mắt vào cặp lông vũ đen tuyền trên tay tên đấu sĩ. Dù sao nãy giờ anh vẫn chưa nghỉ lấy lại sức, thôi thì nhân vụ bị trói giò ngồi buôn chuyện chút vậy. Mà thực ra thì anh cũng khá tò mò.
Heph FossenLv.5 - Dũng sĩ diệt heo
JerroldLv.5
|
|
Juu
Thực tập sư
Cơm thịt bò
Posts: 156
|
Post by Juu on Sept 7, 2016 15:16:53 GMT 7
Nhân vật: Jerrold | Heph FossenThời gian: 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết List tương tác : 1"Ừ... Tôi không muốn sau này có một đàn chim con quái gở bay ngập trời."
"Còn ông thì sao? Lấy được hai cọng lông vũ của nó, bộ ông cho nó ấy ấy thật à?"Nghe những lời nói của tên đồng đội, không nói không rằng, Jerr mỉm cười rồi từ từ cất hai chiếc lông chim lại vào ngực áo, xong xuôi nắm đấm THỤI một phát vào trúng ngực Heph. Quá bất ngờ và không đề phòng trước, Heph xụi lơ ngay lập tức. - Bộ ông không thể nói được câu nào tử tế với tôi hả? Tôi đang cố bắt chuyện đàng hoàng đấy, ghi nhận việc ông đã cứu tôi và cám ơn, nhưng còn nếu ông không muốn nghe tôi nói thì thôi vậy.
Jerr thực sự cáu, nhưng lúc này đâu có xê ra chỗ nào mà né mặt tên thợ rèn này được...Đành bó gối ngồi bực bội. Lẽ thường thì chắc amh sẽ phải xỉa xói chọc ngoáy lại cho "phải phép". Nhưng lần này rõ ràng là thấy không vui chút nào khi thấy hắn nói mấy câu như vậy... Những câu chuyện mà điểu đã kể...
Jerrold Heph Fossen
|
|
|
Post by TiTani on Sept 7, 2016 15:21:07 GMT 7
Nhân vật: Seren/ MerciThời gian: Trưa 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Ngay lúc Merci chống tay đứng dậy thì cậu cũng đứng lên theo, vì mất đà chút nên cậu mới nắm cánh tay của Merci để đứng cho vững. Chà.. đứng sát nhau thì nhận ra người bênh cạnh cao hơn mình 1 cái đầu. Cậu đến ngay cổ chị ấy. May mà lúc vào game Seren tăng chiều cao mình lên chục cm nếu không giờ chắc khóc mất. Nội chỉ việc sát nhau quá kèm thái độ cười cười của Merci nãy giờ làm cậu hơi ngại rồi. Mà event valentine gắn kết người ta với nhau nhưng gắn thế này làm cảm giác đang đi hội thể thao ấy. Chỉ 2 người nơi đây cũng căng thẳng nên nghĩ tìm chuyện gì nói cho quên đi khoảng cách gần gũi này "Merci này. Lúc mà chúng ta bị điểu địa ngục đòi bắt đi ở vách núi lãng quên. Tại sao chị lại muốn hi sinh đi theo nó?"
SerenLv.6 MerciLv.5
|
|
|
Post by chokko on Sept 7, 2016 18:08:09 GMT 7
Nhân vật: Siegfried | Mày là ai ?Thời gian: 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết Mày và Siegfried bắt đầu lết tới Đầm lầy chết - địa điểm tiếp theo. Nhiệm vụ trước thực sự đã rút hết cạn sức lực của Siegfried rồi...Nó thầm nhủ năm sau đách thèm tham gia nữa đâu, ở nhà nằm đọc sách còn hơn. Siegfried đứa mắt nhìn sang Mày, có vẻ như cậu cũng không khá khẩm gì hơn. Cả hai đứa đều im lặng bước đi, sao cái không khí gì mà căng thẳng thế này..... "N-này...chắc kì này các staff sẽ dễ dãi hơn mà ha, làm gì có ai ác ôn tới mức lại hành người chơi từ đầu tới cuối đâu...... nhỉ?" Nói đoạn tự dưng Siegfried cảm thấy bước chân mình có vẻ nặng nặng Mọi thứ tự dưng trở nên vặn vẹo. Ơ kìa...sao mặt của Mày lại chảy ra thế kia? Rồi mặt đất như nuốt trọn cả hai đứa. Siegfried cố vùng vẫy nhưng vô ích. Mọi thứ trỡ nên đen kịt. Siegfried choàng tỉnh dậy. Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Cậu cố nhớ lại xem mình vừa bị gì. Chân, tay đầy đủ, vẫn là khu Đầm lầy chết. Chưa kịp thở phào thì lia mắt thấy cái gì sáng sáng dưới chân. Một sợi dây đang buộc chân hai đứa, kèm với bảng thông báo : Người chơi không thể rời khỏi nhau cho đến hết ngày 14/2Bỏ mẹ rồi............ "N-này...Cho tôi rút lại câu nói hồi nãy nhé...." - Mặt Siegfried lúc này táo bón không thể tả được
Siegfried Mày là ai ?
|
|
Potatoo
Thực tập sư
Hỡi các vì seo hãy mang em đi
Posts: 81
|
Post by Potatoo on Sept 7, 2016 18:40:58 GMT 7
Nhân vật: Mày là ai? || Siegfried Thời gian: 14/2 Địa điểm: Đầm lầy chết
Dạo này tâm trạng bạn Mày rất chi là không tốt... Hết chạy bán sống bán chết cho kịp deadline Q3 dù bây giờ vẫn đang dang dở, giờ quay qua quay lại thì deadline Q4 đã ngay sát mông...
Ew, why
Nhất định, mai mốt không tham gia event nữa... Có vẻ Siegfried cũng đồng cảm vì mặt mày cậu ta đã phờ phạc như vừa bị ngược đãi rồi. Ờ thì, đúng là vừa bị ngược đãi thật, bị trym đập gãy cả chân cơ mà
Bỗng khung cảnh xung quanh bất ngờ vặn vẹo méo mó, mặt đất dưới chân thì chảy ra như bùn nhão. Rồi mọi thứ tối như đêm 30 cúp điện . . . Từ từ mở mắt, cậu vẫn ở ngay vị trí ban đầu, không có gì thay đổi. Đứng dậy, cất vài bước về phía trước thì "Rầm"
Mặt đất tặng trán bạn Mày một nụ hôn nồng thắm ~~~~~~~~ Ôm trán quay phắt lại xem đứa nào cả gan hại người giữa ban ngày ban mặt thì bắt gặp bộ mặt táo bón của Siegfried
Mày cũng bắt đầu cảm thấy có gì không ổn, có cái gì đó vướng vướng ngay cổ chân... Và, ồ! ngạc nhiên chưa? Ten ta cu lấp lánh sáng chói đang buộc chân 2 bạn chẻ !
Người chơi không thể rời khỏi nhau cho đến hết ngày 14/2 - Thông báo vừa kết thúc cũng là lúc bạn Mày chỉ mong được cắn lưỡi chết quách cho rồi
Muốn bỏ cuộc lắm nhưng nghĩ lại, đồng đội của cậu vừa cùng cái chân gãy lê người xuống núi, tìm Prisma để cứu mình... giờ bỏ mặc người ta là rất không phải... Thở dài thườn thượt, ít nhất cũng nên quan tâm nhóc này một chút OTL "Cái chân của cậu tình trạng thế nào? Có tệ lắm không? trước hết cứ cắt cái ten ta cu gắng gượng cho qua event này nhé?..."
|
|